Gần một trăm tu sĩ đều có lựa chọn của riêng mình, cuối cùng bao gồm cả văn sĩ và ông già áo xám, có hơn ba mươi người đã chọn ở lại và đi đến trung tâm Thánh cảnh để được nhìn ngắm thế giới.
Những người khác thì Tân Trạm lấy mệnh hồn của bọn họ ra, rồi để bọn họ rời đi.
Sau đó Tân Trạm sắp xếp cho mọi người điều khiển một trận vân, để lại cho bọn họ nửa giờ.
“Mọi người nghĩ sao?”
Tân Trạm đi tới bên cạnh nhóm người Diệp Thành.
“Tôi không đi đâu” Viên Khánh cười khổ lắc đầu: “Nhờ phúc của anh, tôi mới có thể tiến bộ lên đến cấp thứ nhất của cảnh giới Phân Thần, nếu có đi thì cũng chỉ làm gia tăng thêm gánh nặng cho mọi người mà thôi.”
“Tôi muốn đi” Cổ Nguyệt Linh phấn khởi nói: “Mảnh vụn Thánh Tuyền trong khu vực trung tâm nhất định là càng nhiều và càng lớn, bây giờ tôi đã ở cấp thứ hai của cảnh giới Phân Thần rồi, cũng có thể xông pha một phen”
“Diệp Thành, còn anh thì sao?” Tân Trạm nhìn Diệp Thành, trong lòng có chút bồn chồn.
“Tôi định quay về, về nhà họ Diệp xem sao” Diệp Thành hít một hơi thật sâu, có chút mơ màng nói.
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta vẫn muốn về nhà xem thử.
Bản thân anh ta mang dòng máu của nhà họ Diệp, tại sao lại lưu lạc đến Lam Tinh, và cha mẹ của anh ta là ai, những điều này đều đang quấy nhiễu anh ta.
Liễu Mộng đưa cho Diệp Thành một lệnh bài, chỉ cần cầm lấy vật này, Diệp Thành có thể liên lạc với thế lực của nhà họ Diệp ở Bắc Vực.
“Nhớ kỹ, bất kể gặp phải bất kỳ rắc rối gì đều có thể liên lạc ¡ tôi, chúng ta là anh em” Tân Trạm võ vai Diệp Thành nói.
Diệp Thành cũng nhếch mép cười.
Vê mặt tình cảm, Tân Trạm hy vọng có thể kề vai chiến đấu với Diệp Thành, nhưng tu vi của Diệp Thành đang bị đình trệ ở cấp thứ chín cảnh giới Xuất Khiếu, đưa anh ta đi đến khu vực trung tâm, ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho anh ta.
Tân Trạm cũng có chút xúc động, ba người bọn họ cùng nhau tiến vào Thánh cảnh, không ngờ nhanh như vậy đã phải mỗi người một nơi