“Lạm sát người vô tội như thế là tiên tôn cái chó má gì, tôi chỉ là không nghĩ đến, đại năng thượng cổ trong truyền thuyết đều là tiên phong đạo cốt hóa ra chỉ là lời nói dối.
Tôi muốn đi xem thử rốt cuộc là ai có thể lấy được truyền thừa của ông ta”
Cô gái lạnh như băng nói.
Người phụ nữ này sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tân Trạm híp mắt, khế thở dài một cái, cũng không nói gì nữa.
Mấy người đi qua cổng ánh sáng đến một thế giới hoang vu khổng lồ.
Nơi này không trăng không sao, mặt đất cũng trống trải vô cùng, không có bất kỳ cây cối nào.
Trên bầu trời, vô số ánh sáng bảy màu dập dờn, vặn vẹ giữa không trung như đang bị nướng trên lửa.
Dưới mặt đất thì đều là đất cát màu đen, không biết là bị vật chất gì nhuộm, tản ra một mùi vị kì quái, trải dài không thấy điểm dừng.
Xa xa phía trước, rất nhiều tu sĩ đã bay được mấy dặm.
Chẳng qua nơi này là không gian hư ảo, không có người nào dám dùng tốc độ quá nhanh, đều cẩn thận tiến về phía trước.
Mà Tần Trạm lại chú ý đến chỗ trống cách mười mấy dặm phía trước có hai điểm sáng quỷ dị màu đen đang lơ lửng, nơi đó chã chắn có thứ gì đó tồn tại.
“Chúng ta đi thôi.”
Thần thức Tân Trạm quét một vòng, không có phát hiện điều khác thường, trong lúc này, nữ tu sĩ cùng nhau tiến vào cổng ánh sáng không biết đã chạy đi đâu.
Ba người cùng nhau bay lên, có người đi trước chọn xong đường