Nhưng rất nhanh có tu sĩ hắt cho một bát nước lạnh.
“Đừng quên, chúng ta cho dù có chết hết thì sau này cũng sẽ có tu sĩ khác tiến vào nơi đây, ông ta chỉ cần gó đủ năm trăm người là được, tiên tôn đã thân tử đạo tiêu lâu như vậy rồi, lẽ nào ông ta còn sợ chờ đợi thêm nữa sao?”
“Cáu này không được, cái kia cũng không được, vậy thì theo anh chúng ta nên làm gì?” Có người vội vàng la lên.
“Tân Trạm, anh có ý kiến gì không?”
Trong đám người, Nhiếp Phong Đình hỏi Tân Trạm.
Tân Trạm lúc trước đi qua sương trắng, còn lấy được bản nguyên châu, anh ta vẫn rất tín nhiệm Tân Trạm.
“Ông ta chỉ nói là, hai vòng xoáy kia một là cửa sống, một là cửa chết, bắt chúng ta đưa ra lựa chọn…”
Ánh mắt Tân Trạm lóe lên, anh cũng đang ngẫm nghĩ lời Như Ý Tiên Tôn nói trước khi biến mất.
“Có ý gì?” Nhiếp Phong Đình sững sờ một hồi, không hiểu hỏi lại.
“Ý anh là chúng ta chờ ở đây?” Liễu Mộng nhíu mày.
Đứng chờ tại chỗ, không chọn cửa sống hay cửa chết cũng là một loại lựa chọn.
“Lựa chọn này cũng có thể nhưng tôi nghĩ vẫn còn một lựa chọn khác” Tân Trạm đột nhiên nói.
“Tôi đi xem thử”
Vừa nói xong, Tân Trạm đột nhiên bay lên, lao thẳng về khoảng không giữa hai vòng xoáy.
“Tân Trạm, anh!”
Nhiếp Phong Đình hoảng sợ, hình ảnh mấy tên tu sĩ chết thảm kia vẫn còn ở ngay trước mắt, Tân Trạm bây giờ lại muốn lao đến đó, anh đây là muốn làm cái gì thế?
Vốn Tống Linh Thông và Sài Chính Đạo đang rục rịch xông lên, chợt thấy một người đàn ông mang mặt nạ quỷ bay lên thì tất cả đều tạm ngừng tiến lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tân Trạm, không biết anh sẽ lựa chọn như thế nào.
Mà bóng dáng của Tân Trạm chạy thẳng đế hai vòng xoáy, cuối cùng lại không bước vào bất cứ vòng xoáy nào mà lại đi xuyên qua ở giữa hai vòng xoáy.
“Cái gì?”
Thấy một màn này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Một bên là cửa sống, một bên là cửa chết,