Hiện tại không có phương hướng, chỉ có thể ra tay từ cát nơi này.
Ba người tùy tiện tìm một chỗ, Tân Trạm đặt chân xuống mặt đất, bốc lên một nắm cát và sỏi.
Cát sỏi trong thiên địa Hỏa Diệm không có gì khác lạ, chỉ có nhiệt độ cao hơn bên ngoài một tí.
Thả vật trong tay xuống, sắc mặt Tân Trạm đột nhiên khẽ nhúc nhích.
“Chờ một chút, hai người có nghe được âm thanh nào không?”
“Âm thanh gì, ở đâu thế?” Nhiếp Phong Đình sửng sốt.
Sau đó anh ta cũng cảm nhận được có một tia run rẩy nhỏ bé ngay dưới chân mình.
“Phía dưới có gì đó, mau rời đi”
Trong lòng Tân Trạm nhích một cái, nhanh chóng nắm lấy Nhiếp Phong Đình vẫn còn đang sững sờ bay lên cao.
Phốc!
Ngay tại mặt đất Nhiếp Phong Đình vừa rời khỏi, một lưỡi dao dài sắc bén từ trong cát sỏi xuyên ra ngoài.
Nhiếp Phong Đình giật mình, nếu không phải Tân Trạm đúng lúc kéo anh ta ra, cái thứ đồ chơi này nói không chừng sẽ đâm thủng cơ thể anh ta.
Sau đó một con yêu thú gần giống bọ ngựa nhưng có độ cao bằng con người đột nhiên vọt ra khỏi cát sỏi.
Toàn thân nó phủ đầy một lớp mai màu đỏ thẫm, toát ra nhiệt độ nóng bỏng.
Cặp mắt ti hí của nó đảo qua ba người rồi khạc ra một ngọn lửa từ miệng.
Con ngươi Tân Trạm hơi co lại, ngay lập tức phóng ra một ngọn lửa, hai ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ hung hăng va chạm giữa không trung, sau đó nổ tung ầm ầm.
Ngay