“Nhiếp Phong Đình, anh cảm thấy trong thiên địa Hỏa Diệm, tinh túy của hỏa bản nguyên là cái gì?” Tân Trạm quan sát bốn phía.
“Không phải là mấy ngọn lửa nhỏ bé kia hả?” Nhiếp Phong Đình sửng sốt: “Đám người nhà họ Tống đó bao trọn yêu thú không phải vì thứ này sao?”
“Hoặc là tôi đổi một cách giải thích khác, trong trời đất, ngọn lửa cực nóng đến từ nơi nào?” Tân Trạm lại nói.
“Đến từ lửa, vậy bản nguyên của ngọn lửa là từ đâu?”
Nhiếp Phong Đình suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không đúng, tuy rằng lửa được chia Trạmều dạng khác nhau, nhưng ngọn lửa nóng nhất nên đến từ trung tâm trái đất và mặt trời trên trời cao.”
“Đúng vậy, vậy thì tại sao tất cả mọi người đều cho rằng bản nguyên tinh túy của ngọn lửa kia đến từ yêu thú?” Tân Trạm hỏi.
Nhiếp Phong Đình mở to mắt, anh ta đột nhiên kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
“Ý của anh là tất cả bọn họ đều sai rồi, tinh túy thật sự đến từ trung tâm của trái đất và mặt trời trên trời cao”
Nhiếp Phong Đình hiểu ngay lập tức, sau khi hiểu thêm một chút về Tân Trạm, anh ta khá là kinh ngạc.
Nếu không được Tân Trạm thức tỉnh, anh ta thật sự sẽ không nghĩ theo hướng như vậy.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì quả thực là như vậy.
Tân Trạm lại giải thích với Liễu Mộng một hồi, Liễu Mộng cũng cảm thấy rất hợp lý.
“Ha ha, nếu như vậy thật thì nhà họ Tống đúng là đang làm chuyện vô ích” Nhiếp Phong Đình nhếch miệng cười nói: “Chúng ta có thể ngồi đây xem trò hay rồi.”
“Chỉ xem trò hay mà đã hài lòng rồi sao?” Liễu Mộng cạn lời.
“Không xem thì còn thế nào nữa?” Nhiếp Phong Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô xem, cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia còn ở giữa không trung theo dõi, bất kể chúng ta làm gì cũng sẽ bị bọn họ phát hiện.”
“Cho dù là Tân Trạm bằng thật cũng không dám đào hố trước mặt anh ta, hay là trực tiếp bay lên trời thử hái sao, cho dù là cảnh giới Phân Thần Cấp chín kia bị chú ý đến, người khác cũng