Trước sau trái phải đều trong tấm lưới, trừ khi Tân Trạm có thể chui xuống dưới đất, nhưng một khi anh xuống dưới đất thì sẽ mất đi ưu thế về tốc độ, rất nhanh sẽ bị mình bắt được.
“Thần cảnh phân làm ba cấp, tu vi này của anh có thể dây dưa với tôi lâu như thế cũng là một nhân tài, đáng tiếc không nên đối đầu với người nhà họ Tống tôi, bây giờ lấy tinh thạch ra đây thì tôi sẽ cho anh được thoải mái”
“Anh muốn tinh thạch?” Tân Trạm mỉm cười nhìn người đàn ông, buông tay nói: “Ngại quá, anh có ngửi thấy mùi của tỉnh thạch trên người tôi không?”
Nụ cười của người đàn ông cứng lại, thần thức của anh ta quét trên người Tân Trạm, biến sắc trong nháy mắt.
Quả nhiên trên người Tân Trạm không có mùi của Hỏa Diễm tỉnh thạch đó, từ lúc nào tên này đã chuyển vật này đi.
Anh ta lại lấy la bàn ra, lần này la bàn bay đến nửa chừng thì đột nhiên rơi xuống đất.
“Loài sâu bọ nhà anh đem tỉnh thạch đi đâu rồi? Còn không nói nữa thì ông đây lấy mạng anh”
Người đàn ông giận dữ, đuổi theo lâu như thế lại không thấy Hỏa Diễm tinh thạch, anh ta bước đến một bước, giơ tay ra muốn tóm lấy cổ Tân Trạm.
Nếu Tân Trạm không nói thì anh ta sẽ bẻ gãy cổ đối phương.
“La bàn này thông minh hơn anh đấy”
Đối