“Cậu hấp thu được hỏa diễm tỉnh túy?”
Trên tế đàn, Như Ý Tiên Tôn đánh giá Tân Trạm một lượt, nhíu mày nói.
Tân Trạm gật đầu nói: “Tôi có thể lấy vật ấy ra”
“Không sao” Như Ý Tiên Tôn khoát tay, chỉ vào đám năm người mà nói: “Năm người các người, ngồi xếp bằng xuống đi, đặt tinh túy đặt vào ánh sáng trước mắt đi, về phần cậu, thì đưa bàn tay đặt bên trên là được rồi”
Mấy người đều tiến lên phía trước, phía trước tế đàn đó không lớn lắm, óc một chiếc sân được san bằng, bên trên lần lượt có năm ánh sáng hiện ra, bọn họ lần lượt bỏ sợi tỉnh túy vòa trong đó.
Lúc Tân Trạm tiến lên phía trước, ngoảnh đầu lại nhìn Liễu Mộng một cái, sau đó khẽ gật đầu.
“Mấy người các người, đưa tay đặt trên ánh sáng đó, thi triển linh khí, khởi động tinh túy” Như Ý Tiên Tôn lại nói.
Đến lúc đó, lúc năm người không thể nhìn thấy, sâu trong đôi mắt Tiên Tôn, hiện lên một tia khát vọng.
“Tiền bối, vãn bối vẫn chưa hiểu một chuyện” Lúc bốn người sắp làm theo, đột nhiên Tân Trạm cất lời.
Bốn người khác liền ngây người ra, cũng tạm thời dừng tay lại.
“Cậu có gì muốn hỏi hả?” Như Ý Tiên Tôn nhíu mày, có chút khó chịu mà nói.
“Tiền bối chọn lựa đệ tử thừa kế, vì sao lại bắt tôi tìm tinh túy ngũ hành, và vì sao lại muốn chúng tôi dùng linh khí để khởi động nó” Tân Trạm bình tĩnh mà nói.
“Cậu cảm thấy lão phu bảo cậu làm chuyện này có vấn đề gì sao?” Như Ý Tiên Tôn cười như không cười mà nói.
“Tôi thực sự không hiểu, hy vọng tiền bối có thể giải thích”
Tân Trạm nói.
“Nực cười, tiền bối làm việc, còn cần giải thích với cậu nữa sao?”
Trần công tử kia nghe thấy vậy, nhướn mày, cười lạnh một tiếng rồi nói.
“Nói không sai, tiền bối là người có sức mạnh thượng cổ, đắc đạo đến cao nhân, cho dù là ông ấy làm gì đi nữa, chúng †a nghe theo là được rồi, chẳng lẽ cậu cho rằng mình so được với tiền bối sao?” Người phụ nữ mặc đồ đỏ kia trách cứ.
“Tiền bối, nếu người này có ý kiến như vậy, không bằng hủy tư cách cậu ta luôn đi, người không tôn sư trọng đạo như vậy, cũng không cần phải chọn cậu ta là người thừa kế”