Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

1656: Chương 1655


trước sau


Mặc dù không cam tâm, nhưng ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà bỏ cuộc.

Ba người còn lại thấy vậy, liền nở một nụ cười, mặc dù bọn họ cũng chống đỡ rất vất vả, nhưng tối thiểu lại bớt đi được một đối thủ đã bị loại.

Nhưng sau khi ông già nói nhận thua xong, lực hút của lốc xoáy cũng không hề dừng lại, ngược lại còn đột nhiên tăng mạnh.

“Tiền bối, tôi không muốn kế thừa chính đạo của ông nữa, buông tha tôi đi”
Ông già kinh hãi, ông ta liền mạng mà muốn rút tay lại, nhưng lốc xoáy đó mang theo lực hút vô cùng lớn, có sự huyền ảo rất kỳ diệu, mặc cho ông ta có dùng toàn bộ giải thuật trên người mình, nhưng căn bản không thể tách ra được một phân nào.

“Ngừa thừa kế của bản tôi, là thứ mà ông không muốn thì không muốn được sao?”
Đột nhiên Như Ý Tiên Tôn lộ ra một nụ cười ác độc.

Trên khuôn mặt ông già tràn đầy sự hoảng sợ, trong nhát mắt lực hút đó đã đạt đến cực điểm, ông ta hét thảm một tiếng rồi phun máu, liều mạng cũng không thể thoát khỏi lực kéo đó.

Ông già cầu xin trước, sau đó bắt đầu mắng chửi, cuối cùng là kêu một tiếng thảm thiết.

Sau khi linh khí của ông già bị hút sạch, cơ thể dần dần khô quất lại, hít thở mấy lần liền trở thành một bộ xác khô.


Nhưng lực hút đó vẫn không dừng lại, trực tiếp làm xác khô kia nổ tung, ngay cả xương cốt cũng bị nghiền thành bột.

“Tiền bối ông làm cái gì vậy?”
Ba người bên đó nhìn thấy cảnh tượng này, đều vô cùng lo SỢ.

Ông lão này đã trực tiếp bị hút khô rồi, điều này làm cho bọn họ kinh hoàng, dâng lên một cảm giác thương cảm cho ông già.

Lốc xoáy này không ngừng hấp thụ vào, sau này có khi nào là đến lượt bọn họ không?
Mà bọn họ còn không biết, tại sao Như Ý Tiên Tôn lại muốn giết ông già.

“Giờ, cũng chính là thời điểm công bố quy tắc rồi, bốn người còn lại, chỉ có một người được kế thừa của lão phu, còn lại đều phải chết” Như Ý Tiên Tôn cười lạnh mà nói.

“Chỉ có một người

có thể sống, tiền bố trước đây ông không có nói thế mà” Mồ hôi lạnh của Trần công tử chảy ròng ròng, có chút căng thẳng mà nói.

Thất bại và mất mạng, đây là hai khái niệm khác nhau.


Cậu ta là đến tìm cơ hội, chứ không phải là tìm cái chết.

“Chuyện này mà vẫn còn nói sao? Cơ duyên nơi giới tu luyện, nơi nơi đều là nguy hiểm, chẳng lẽ giờ cậu mới biết hả?”
Như Ý Tiên Tôn như nói lẽ đương nhiên: “Nhưng mà, chỉ cần cậu trụ được đến cuối cùng, vậy thì cậu có thể sống tiếp rồi.

“Nhưng tiền bối là Tiên Tôn, làm như thế này quá tàn nhãn rồi”
Ba người Trần công tử đều cảm thấy Như Ý Tiên Tôn này rất quái lạ, lúc này cho người ta một loại cảm giác đáng sợ.

Đây là một loại cảm giác mà trước giờ chưa từng có.

Hình như trước đây Như Ý Tiên Tôn mang theo một vẻ dịu dàng, mà giờ lại lộ ra bộ mặt thật.

“Tàn nhãn? Chẳng lẽ các người cho rằng, Tiên Tôn thì không tàn nhẫn sao?” Như Ý Tiên Tôn mỉa mai.

Sắc mặt Trần công tử liên đỏ lên, nhất thời không thể nói được gì.

“Tiền bối, đã đến lúc này rồi, còn phải lừa chúng tôi nữa sao?” Lúc này, đột nhiên Tân Trạm mở miệng, mang theo chút bất đắc dĩ mà nói.

“Người anh em, lời của cậu có ý gì đấy?” Trần công tử nhíu mày hỏi.

“Các người vẫn chưa nhìn ra được sao, chúng ta căn bản không phải là người thừa kế, chỉ là vật cung cấp linh khí mà thôi, cho dù trụ đến cuối cùng, cũng không ai có thể sống sót.”
Tân Trạm nói xong, lạnh lùng mà nhìn Như Ý Tiên Tôn ở phái trước..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện