Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1694


trước sau


Trái tỉm của mọi người cũng dần trở nên căng thẳng theo những ngôi sao ở trên bầu trời.

Ngọc Mặc đã từng nói khi tất cả năm ngôi sao mất đi ánh sáng thì có nghĩa Tố Thế Ma Tôn sẽ có năng lực xâm nhập vào thế giới này, vậy thì ông ta sẽ làm nổ thế giới này, trái lại lúc đó tất cả mọi người đều sẽ xong đời.

Mà ngay khi Tân Trạm và bà lão thử đánh thức Tiên Tôn.

Ở một bên khác.

Bên ngoài đàn tế khi Tố Thế Ma Tôn không ngừng hấp thu Bản nguyên Ngũ Hành thì sương mù màu đen trong cơ thể ông ta lại lần nữa tuôn ra, hơn nữa lại càng trở nên dày đặc.

Trong trận pháp do nhà họ Sài bày ra có sương mù màu đen dày đặc, lại lần nữa trở nên không nhìn thấy ánh mặt trời.


Một góc ở trong trận pháp có ánh sáng chiếu rọi, đó là nơi duy nhất có ánh sáng ở bên trong sương mù màu đen, nơi này chính là trận trong trận do Tống Linh Thông bố trí.

Ngoại trừ đám người Tân Trạm chạy trốn ra khỏi trận pháp, những tu sĩ còn sống khác đều tập trung ở bên trong trận pháp này, số lượng khoảng chừng hơn hai trăm người.

“Tống công tử, tại sao tôi lại có cảm giác lực hút của trận pháp này lại tăng lên”
Có một số tu sĩ không tình nguyện nhưng lại không tìm thấy cách chạy trốn ra ngoài, bỏ qua cơ hội của Tân Trạm cuối cùng bị Tống Linh Thông ép buộc chỉ có thể giao mệnh hồn ra.

Nhưng mà sau khi trải qua mấy tiếng bị dày vò những tu sĩ này đau đớn phát hiện ra lực hút ở bên trong trận pháp này tăng lên không ít, linh khí trước đó bị hút đi còn có thể miễn cưỡng dựa vào việc nuốt đan dược để khôi phục, bây giờ cho.

dù có uống đan dược cũng không thể bổ sung được những tổn hao kia.

“Câm miệng, thiếu chủ đang bố trí phương pháp truyền thống vì giúp các người chạy trốn mà thiếu chủ đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Các người những con sâu mọt này chẳng qua chỉ giao ra một ít linh khí mà đã oán hờn khắp nơi, thực sự là một lũ ăn hại lắm mồm.

Nếu như cảm thấy không thoải mái thì có thể cút ra ngoài bất cứ lúc nào”
Người đàn ông râu ngắn cười giễu quát mắng người vừa mới nói chuyện.

“Vị đạo hữu này, sao ngươi lại nói chuyện vậy chứ?”

Trên khuôn mặt

vị đạo sĩ kia nhất thời có chút đỏ lên, cái tên đàn người đàn ông râu ngắn nói lời thật lòng thật khó nghe, khiến anh ta ta không còn mặt mũi nào trước mặt mọi người.

“Tôi chỉ là hỏi chút nguyên nhân, giả thích không lâu trước đó, hà tất gì phải chế giễu tôi vậy”
“Không sai, Tống công tử trả giá bao nhiêu tôi đây không biết, nhưng mấy trăm người chúng tôi, ai không trả giá bằng linh khí chứ, cũng mấy canh giờ rồi, tôi cũng không biết Tống công tử ngồi xếp bằng ở đó để làm gì, các người có phải đang gạt chúng tôi hay không: Một người khác cũng phụ hoa theo nói.

Không ít tu sĩ tuy không mở miệng nói, nhưng đều nhìn qua, rất có hứng thú, tận đáy lòng bọn họ cũng có chút oan khí.

“Xem ra, các người rất không thoải mái” Người đàn ông râu ngắn nhếch miệng cười nói.

“Còn ai bất mãn không, hiện tại đều có thể nói ra hết”
“Còn có tôi” Lại một tên tu sĩ khịt mũi nói.

Vị trí của ba người khá gần, xem ra là cùng nhau.


“Được, các người rất không tệ.”
Người đàn ông râu ngắn tròng mắt âm lãnh xẹt qua, mỉm cười một cái.

Sau đó, không hề báo trước, anh ta lao tới chỗ phía trước tu sĩ, đưa tay túm lấy cổ của người đó, sau đó mạnh mẽ ném một cái.

Hự, vị tu sĩ bị bất ngờ nên không kịp đề phòng, nhất thời bị ném ra khỏi bên ngoài trận pháp.

“Ôjt Bên ngoài trận pháp, màn sương đen cảm nhận được khí tức của tu sĩ, giống như dòng nước sôi trào, kịch liệt cuồn cuộn dựng lên.

Vố số màn sương đen, hóa thành hóa thành sợi tơ phóng tới, tu sĩ lập tức kêu lên đau đớn, những đám sương màu đen kia vốn dĩ không có bất kỳ năng lực tấn công nào, nhưng theo thời gian, thứ này thực sự có thể ăn mòn thân thể..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện