Một tiếng âm vang.
Lần này vết nứt trên vòng bảo hộ toác ra, gần như sắp bị công phá.
“Tống công tử, nghĩ cách chút đi” Đám tu sĩ kia khiếp sợ, tới tấp cầu xin.
Tống Linh Thông chỉ im lặng.
Trong lòng mọi người run rẩy, bọn họ phát hiện ngay từ đầu cũng không biết Tống Linh Thông đang nghĩ ra phương pháp gì, có lẽ thứ gọi là bảo hộ chỉ là một lời nói dối.
Bàn tay lớn này lại lần nữa rơi xuống, lần này vòng bảo hộ trận pháp này hoàn toàn tan vỡ, chưởng ấn màu đen lập tức giống như Thái Sơn đè đầu, ầm vang rơi xuống đất.
Không ít tu sĩ không tránh thoát, bọn họ hét lên thảm thiết, trực tiếp bị chưởng ẩn này chụp chết, biến thành thịt vụn.
Cũng có vài người bị ảnh hưởng còn sót lại chấn động, xương cốt gãy lìa.
“Cơ hội”
Đến lúc này, đôi mắt Tống Linh Thông hiện lên sự nhạy bén.
Anh ta ta chờ tới bây giờ chính là chờ cơ hội này.
Anh ta ta đè một tay trên vòng xoáy màu đen dưới mặt đất, linh khí của những tu sĩ đã chết kia đều bị vòng xoáy này nuốt chửng.
Mà máu thịt cũng nổ tung, hoá thành sương mù máu, che lấp trong và ngoài.
“Nổi”
Sau đó đôi mắt anh ta ta càng tàn nhẫn, cơ thể mấy chục tên tu sĩ hộ vệ bên cạnh kia đều nổ tung.
Trừ người đàn ông râu ngắn kia, những người khác đều mất mạng.
Linh khí trong cơ thể những người này tụ lại rồi đều tràn vào bên trong vòng xoáy màu đen.
Vòng xoáy này lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được to