Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1736


trước sau


“Không sai” Như Ý Tiên Tôn cũng không giấu diếm.

“Tôi có quan hệ thân thiết với long tộc của anh, thuật pháp “Nhưng thuật pháp này cực nguy hiểm, dựa vào trạng thái trước mắt của tôi, cho dù phối hợp tiên khí, nhiều nhất có thể không chế Ma Tôn kia năm giây, nhiều hơn nữa tôi sẽ nổ tung”
Vẻ mặt hồn Thanh Long nghiêm túc, đầu lâu to lớn của nó nhìn về phía Tân Trạm: “Nhóc con, tôi có thể giúp anh chống đỡ năm giây, nếu tiếp tục kiên trì tôi sẽ chết, chẳng qua anh cũng không cần khẩn trương, lúc đầu tôi cho rằng tôi đã chết rồi, là anh tìm máu của vuốt rồng để thức tỉnh tôi”
“Đối với cái chết, bản tôn cũng không e ngại, huống chỉ anh và Như Ý đều có nguồn gốc từ Long Tộc, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể thắng, bởi vì tôi ngửi được hương vị máu rồng nồng đậm trên người Thế Tôn kia, súc sinh này có lẽ đã từng tàn sát rất nhiều đứa con của Long Tộc tôi” Ánh mắt linh hồn Thanh Long đầy thù hận.

“Tôi nhất định sẽ cố gắng giết ông ta”
Tân Trạm suy nghĩ, năm giây cơ bản đủ, “Được, vậy hãy để chúng ta làm một vốn lớn, không ngờ tới vậy mà bản tôn cuối cùng thế mà kề vai chiến đấu cùng một vãn bối vảnh giới Phân Thần và một linh hồn lão long”
“Tôi cũng không ngờ lão thất phu được lưu lại từ thời Như Ý Tiên Tôn cười to mộ thượng cổ vậy mà nói tôi già” Linh hồn Thanh Long im lặng nói.

Tân Trạm mỉm cười, giữ im lăng.

Bọn họ hai người một rồng cũng không e ngại điều gì, thành bại cũng ngay trong khoảnh khắc này.


Khai thông xong, Tân Trạm đột nhiên mở mát.

Mặc dù bọn họ quen biết nhau trước đó nhìn như rất dài, nhưng trên thực tế truyền âm thần hồn chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Không gian mịt mờ hư ảo, chỉ có mưa vẫn không ngừng rơi.

Vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể không ngừng đánh bay đủ loại công kích, thời gian sáng của ngôi sao thứ năm ở ấn đường càng trở nên ảm đạm.

Tân Trạm giơ một tay lên, một ánh sáng lửa đỏ bay ra, rơi vào sâu trong không gian mịt mờ này.

Thứ này chính là ngọn

lửa tỉnh tuý.

Cho dù sau này bọn họ thiết kế như thế nào, bước đầu tiên là phái dân dụ Tố Thế Ma Tôn hiện thân, mà ngọn lửa tỉnh tuý này chính là mồi nhử.


Như Ý Tiên Tôn cũng bay ra lúc này.

“Thế Tôn, ông muốn có được ngũ hành tinh tuý của lão.

phu, chỉ thiếu duy nhất một nửa ngọn lửa tinh tuý này, dẫn đến không gian hư vô này của ông từ đầu đến cuối đều thiết hụt, không tạo ra huyễn thuật như tôi, hình thành huyễn cảnh chân chính, thứ này bây giờ đang ở trước mắt ông, ông có dám cầm hay không?”
Tố Thế Ma Tôn xếop bằng sâu trong làn sương xám, ông ta nhìn thấy tất cả, nhưng ông ta chỉ nhíu mày không nhúch nhích.

Như Ý Tiên Tôn nhìn chằm chằm làn sương xám, cười lạnh nói: “Xem ra ông không có can đảm này, vậy lão phu liền không khách khí bóp nát thứ này”
Ông ta nói xong, Tân Trạm đưa tay, bóp một cái trong hư không.

Ngọn lửa tỉnh tuý này lập tức không ngừng biến dạng trong tay Tân Trạm, phát ra âm thanh khanh khách rất nhỏ.

“Như Ý, ông muốn dụ bản tôn ra, đừng cho rằng tôi không biết tính toán của ông, tôi sẽ không mắc lừa” Tố Thế Ma Tôn lạnh giọng trả lời.

“Dù sao ở lại nơi này cũng là đường chết, ông đã không muốn thì tôi sẽ bóp nát thứ này, để mặc khe hở hư không này cắn nuốt nó”
Như Ý Tiên Tôn khẽ hừ nói: “Không ngại nói cho ông, thứ này ẩn chứa sức mạnh ngọn lửa mấy ngàn năm của lão phu, ông vụt mất thứ này sẽ phải tu luyện ngàn năm để bổ sung nó đó, hơn nữa cơ thể ông là đoạt xá, tôi thấy ông lúc ông thất bại có thể đột phá ràng buộc, một lần nữa trở lại cảnh giới tu vi trước đó không chừng”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện