Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1750


trước sau


“Không đến mức ấy chứ?” Trần công tử có chút không tin.

“Nếu như chỉ là giết Sài Chính Đạo, thì có lẽ là sẽ không đến mức như vậy.

Nhưng mà nếu chúng ta biết được chuyện nhà họ Sài liên cùng với Ma Tôn thì sao đây?” Tân Trạm lạnh lùng cười một tiếng.

Trái tim của cả ba người đều run lên.

Ở trên đại lục, liên thủ với Ma tộc là một tội lớn có thể bị tru diệt toàn tộc.

Tân Trạm vừa mới nói xong không lâu, ngay lập tức vào lúc đó, bọn họ chỉ cảm thấy giữa không trung đột nhiên có một trận gió lớn thổi qua.

Ở phía trên bầu trời, nơi mà trận gió điên cưồng vừa xuất hiện kia, không khí nhẹ nhàng run rẩy, vô số linh khí ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một con mắt vô cùng to lớn.

“Mắt Nhìn Trộm” Trần công tử thấy giật mình trong lòng, hét lên một tiếng.

Nhiếp Phong Lôi cũng lộ ra vẻ mặt âm trầm.


Sau khi đôi mắt kia xuất hiện, tràn ngập sự lạnh nhạt, nó nhìn quanh bốn phía, rồi sau đó lập tức dừng lại ở trên người mọi người.

Một luồng hơi thở tỏa ra từ con mắt, rơi xuống khu vực này.

Ngay lập tức ở phía trên cơ thể của Tân Trạm bị bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ.

Sau đó con mắt kia nhìn Tân Trạm một cái thật sâu, rồi sau đó biến mất.

“Lần này phiền phức rồi, đây là cảnh giới Hợp Thể, cũng là phép thuật tra xét rất khó làm được, vật này có thể biết rõ tất cả, không có cách nào ngăn cản được.”
Nhiếp Phong Lôi nghiến răng nói: “Chắc chăn là nhà họ Sài, bọn họ phát hiện ra là Sài Chính Đạo chết, cho nên mới tìm đến Đại Năng để tìm ra hung thủ”
“Con mẹ nó chứ, rõ ràng là do Sài Chính Đạo làm chuyện ác trước, bây giờ nhà họ Sài ngược lại muốn tìm chúng ta để báo thù” Trần công tử nghiến răng nói, nổi giận đùng đùng.

“Cho nên một lát nữa người của nhà họ Sài nhất định sẽ giết tôi, hai người nhân lúc này còn có cơ hội thì nhanh chóng rời đi đi” Tân Trạm mở miệng nói.

“Đùa gì thế, anh đã cứu mạng của chúng tôi, bây giờ mà chúng tôi chạy trốn thì còn có

là người nữa sao?” Nhiếp Phong Lôi tức giận nói, Trần công tử cũng gật đầu đồng ý.


“Còn chưa nói tới việc chúng tôi cũng biết chuyện này, nhà họ Sài muốn diệt khẩu, thì chúng tôi có thể trốn được đi đâu chứ?”
“Hai người nói cứ như là tôi không có một chút năng lực phản kháng nào vậy, yên tâm đi, người bình thường không giết được tôi đâu” Tân Trạm bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà lời bọn họ nói cũng là sự thật.

Mặc dù người nhà họ Sài hận nhất chính là anh, nhưng mà những người biết được bí mật lớn nhất của nhà họ Sài, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào.

“Nếu mọi người đã không muốn đi, vậy anh Nhiếp, anh giúp tôi làm một việc, còn Trần Thừa Phong thì ở lại đây đi”
“Làm việc?” Nhiếp Phong Lôi có chút nghi ngờ.

Sau khi Tân Trạm nói qua, Nhiếp Phong Lôi mới lộ ra vẻ mặt ngưng trọng gật đầu một cái.

So sánh với nhà họ Sài, chuyện mà Tân Trạm giao cho anh †a làm cũng vô cùng quan trọng, thậm chí so với việc bảo vệ Tân Trạm còn to lớn và nặng nề hơn.

Nhiếp Phong Lôi cũng không do dự, đột nhiên bay vút đi.

“Thừa Phong, cậu hãy chăm sóc cho Liễu Mộng thật tốt”
Tân Trạm nói.

Trần công tử gật đầu một cái, bay đến bên cạnh Liễu Mộng đang hôn mê.

š tiếp tôi sẽ tu luyện một khoảng thời gian, cho dù nhà họ Sài kia có biết tôi là ai, thì cũng không thể nào lập tức chạy tới đây được, nếu như cậu gặp phải kẻ địch thì nhắc nhở tôi một tiếng là được rồi, không nên cứng rắn chống lại bọn họ.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện