Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1752


trước sau


Bây giờ có khả năng, dù sao thì Sài Thiên Xung tuổi cũng còn nhỏ, hơn nữa lại lần nữa bồi dưỡng cốt nhục của bản thân làm người thừa kế, cũng không hề dễ dàng gì.

Anh ta phất tay lên, nhất thời ngọc bội trong tay bay ra một luồng khí tức, trong không trung xuất hiện một vài bóng người.

Đúng là đám người Tân Trạm và Nhiếp Phong Lôi.

“Cảnh giới phân thần tam phẩm, người như vậy có thể giết được Sài Chính Đạo sao?” Sài Chính Phi vô cùng kinh ngạc.

“Không chừng là dùng kế giết hại, hoặc có thể là đánh lén, Sài Chính Đạo thật sự là tên phế vật, thế mà lại xui xẻo như vậy, nhưng mà như vậy cũng tốt, tu vi của cậu ta thấp, khả năng đánh bại tôi cũng nhỏ”
Sài Chính Phi liếm liếm môi, trong đôi mắt ánh chảy lên một ngọn lửa quyết liệt.


Bản thân vừa rồi còn đang oán hận Sài Thiên Xung không công bằng.

Bây giờ lại có một cơ hội thật lớn xuất hiện ở trước mặt mình.

“Sài Thiên Xung tuy rằng ngang ngược bá đạo, nhưng lại coi trọng danh dự, truyền âm này đều phát cho tất cả đệ tử nhà họ Sài ở Thánh Cảnh, ông ta càng không dám nuốt lời.

Giết tên nhóc đó, có thể làm chủ nhân tiếp theo, cũng nên đến lượt thế hệ của bọn họ ngồi lên rồi”
Sài Chính Phi đột nhiên bay lên, hướng về phía bãi tha ma ở xa xa kia, bay như tên bắn.

Cùng lúc đó, ở trong Thánh Cảnh, tất cả các đệ tử nhà họ Sài đều nhận được truyền âm đó.

Không ít người cảm thấy tu vi của bản thân không tệ, trong ánh mắt giống như là phát sáng, cảm giác đây là cơ hội trời ban.

Bọn họ đều buông những việc dang dở trong tay, bay nhanh về phía bãi tha ma xa xôi kia.

Giống như nơi đó không phải là nơi của kẻ thù giết chết Sài Chính Đạo mà là một món hời lớn, là một miếng bánh đậu xanh từ trên trời rơi xuống.

Không có lấy một người đặt Tân Trạm vào mắt, trừ Thôi trưởng lão kia.


“Cậu chủ đã chết, quả nhiên là tên sát tinh kia, tên nhóc này thật sự là tà môn, ngay cả người có thực lực như cậu chủ cũng bị gây khó khăn”
Lúc này Thôi trưởng lão nhìn thấy tin nhắn trên ngọc bội, sắc mặt liền trắng bệch Bản thân ông ta trước đây bị Tân Trạm đánh như thế nào, thiếu chút nữa khó giữ lại được cái mạng nhỏ nấy cho nên ông †a càng hiểu

được sự đáng sợ của Tân Trạm hơn những người nhà họ Sài khác.

“Nhưng những thiên tài khác của nhà họ Sài nhất định sẽ động tâm, cứ như vậy coi thường Tân Trạm, bọn họ nhất định là từng người một xông tới, thậm chí giữa hai bên cũng xông pha lên đầu tiên, dù sao thì vị trí kế thừa cũng chỉ có một, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ là một thiệt thòi lớn”
“Hay là nhắc nhở những người khác một chút?”
Trong đầu của Thôi trưởng lão bỗng xẹt qua ý nghĩa này, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.

“Tôi là tu sĩ cùng một hệ với Sài Chính Đạo, cho dù là có ý tốt, bọn họ nhất định cũng không tin tưởng, hơn những ai mà biết được chủ nhân là thật sự muốn giết Tân Trạm hay là mượn cơ hội này làm suy yếu thực lực của các hệ khác”
Thôi trưởng lão cũng không phải là thân tín tín nhiệm nhất của Sài Chính Đạo, cho nên ông ta cũng không biết được mấy chuyện của ma tôn, nếu ông ta biết chủ ý của chủ nhân nhà họ Sài chính là nhanh chóng giết Tân Trạm, không biết là có thổ huyết hay không.

Ngay tại khu vực trung tâm của Thánh Cảnh, tất cả thiên tài nhà họ Sài đều bay về phía bên kia.

Khoảng cách bên ngoài đều vô kể.


Nơi đó cách thành cổ Đông Hoàng xa tới bốn ngàn dặm.

Đây là một con sông lớn bị sương mù bao phù dày đặc, mặt sông rộng lớn vô cùng, nước sau nổi lên một màu u ám.

Tuy rằng mặt trời đã mọc, nhưng trên mặt sông trôi nổi những màn sương mù màu nâu, trong thiên địa tràn ngập một cảm giác âm u khó tả.

Trên một con sông lớn, trống hơ trống hoắc, chỉ có một chiếc thuyền nhỏ trôi lềnh bềnh giữa dòng sông.

Trên chiếc thuyền nhỏ này có hai người, người trước người sau phe phẩy đẩy mái chèo, đứng ở giữa là một nhà sư khoác áo cà sa..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện