Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1766


trước sau


Cuối cùng, mười ba đạo kiếm quang xuyên qua, chém thân thể của Sài Chính Viên ra thành lượng lớn mảnh vỡ, ngày cả nguyên thần cũng cùng nhau bị chém vở.

Chấn động, viết rõ lên trên mặt của người đàn.

Trong lúc nhất thời, thiên địa yên lặng như tờ, chỉ có âm thanh vỡ vụn của Sài Chính Phi vang lên.

Rất nhiều anh hào của nhà họ Sài nhìn thấy cảnh này đều toát mồ hôi lớn trên trán, đôi mắt mở to, trông giống như sấm sét, Tân Trạm nói muốn trả lại gấp mười lần, vốn cho là chỉ là một câu nói bậy, không ngờ được lại là thật.

Mà Sài Chính Phi, ngoài chuyện hơn hẳn Sài Chính Đạo ra, thiên tài thứ hai của nhà họ Sài, lại cũng chết trong tay của Tân Trạm.

Bọn họ vốn muốn giúp đỡ, nhưng khi Tân Trạm thi triển kiếm quyết kinh thế, ai ai cũng đều sản sinh ra cảm giác sự sợ hãi, trơ mắt nhìn Sài Chính Phi chết oan chết uổng.

“Chàng trai này rốt cuộc là người gì?”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Tân Trạm.

Một thanh niên nhà họ Sài, cắn môi dưới đều chảy cả máu.


Gia chủ Sài bảo bọn họ kích sát Tân Trạm, còn tưởng là cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, nhưng đâu ai ngờ nửa đường xuất hiện một Tô Uyên, hiện tại tên Tân Trạm từ tu vi cấp ba trực tiếp thăng lên đến cấp chín.

Mà Tân Trạm càng khiến người ta kinh ngạc, vừa rồi một chiêu kiếm tiên, tuyệt đối không phải là pháp thuật bình thường, mà chính là thượng cổ bí thuật.

Vẫn còn muốn tiếp tục đánh sao?
Không ít những tu sĩ lúc trước ngông cuồng của nhà họ Sài, trong lòng đập loạn.

Trong mắt Tân Trạm tùy ý quét qua, người nhà họ Sài giống như con thỏ chịu đả kích vậy, bay nhanh lùi ra sau.

“Các người còn ngây ra đó làm gì thế?”
Ngay khi tất cả mọi người đều có chút luống cuống, một tiếng quát hung dữ phát ra từ phía sau, mấy chục tu sĩ mạnh mẽ toát ra khí tức, giống như một đám mây đen, bay về phía đó.

“Là đại trưởng lão nhà họ

Sài.”
“Đại trưởng lão cũng đến đây để giết Tân Trạm này”
Nhìn thấy tu sĩ bay về phía trước, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tân Trạm cũng nhìn người tới?

Đây là một lão già tóc hoa râm, nhưng tu vi lại cực kỳ cao.

“Thằng quách con, thật sự là quá to gan, lại dám giết chết thiên tài của nhà họ Sài?”
Nhìn hàng trăm thi thể trên mặt đất, trong số đó có một số thiên tài của nhà họ Sài mà mình biết, khóe miệng vị đại trưởng lão này giật giật, trong lòng đau xót.

“Thật là nực cười, nhà họ Sài của ông đã phát lệnh đuổi giết tôi, tôi không đánh lại được sao?” Tân Trạm đáp lại bằng một lời giễu cợt.

“Mày chết chắc rồi, mày xong đời rồi”
Đại trưởng lão tức giận đến mức ngón tay run lên?
“Tất cả người nhà họ Sài nghe theo lệnh, bây giờ hãy cùng nhau đi, giết người này, sau đó sẽ luận công ban thưởng.”
Anh ta khẽ quát một tiếng, giống như sấm rền nổ vang.

Người sau lưng anh ta mang đến đều gầm thét phóng tới Tân Trạm.

Mà những người nhà họ Sài này cũng lấy lại tinh thần, từng người đăng đăng sát khí.

Điều kiện của gia chủ mặc dù biến thành luận công ban thưởng, nhưng cùng tiến lên dù sao cũng mạnh hơn từng người đi chịu chết.

Hơn nữa có đại trưởng lão dẫn đầu, cũng khiến tâm trạng bị Tân Trạm hù doạ có hơi sợ mất mật của bọn họ có một cảm giác an toàn.

“Giết thằng nhóc này, báo thù cho cậu Sài”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện