“Đi, đi xem một chút”
Không ít tu sĩ đều có tâm tư, sôi nổi bay lên, bay về phương hướng đó.
“Tân Trạm, nếu không các anh đi trước đi, tôi chỉ sợ không trốn thoát, lát nữa tôi tự bạo Nguyên Thần, còn có thể giúp các anh kéo dài một chút”
Trong mấy người, sắc mặt Trần Thừa Phong trắng bệch, dần dần không theo kịp tốc độ của đám ngườ, bị rơi lại sau cùng.
Anh ta vốn chỉ còn là Nguyên Thần, hơn nữa tu vi không đủ, mắt thấy bị người đằng sau càng đuổi càng gần, đã tính sẵn cùng chết chung.
“Đừng nói bậy, tôi đã hứa với bà bà là cứu anh thì sẽ không vứt bỏ anh”
Tân Trạm lắc đầu, chia ra một đạo linh khí, bao bọc Trần Thừa Phong, mượn tốc độ của mình, để Trân Thừa Phong không đến mức tụt lại phía sau.
“Chẳng qua chúng tôi trốn tiếp như vậy cũng không trốn thoát được bao xa”
Trần Thừa Phong lo lắng nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy nhà họ Sai có người chia ra hai đội, có lẽ là bay quanh hai bên chúng ta”
“Không cần quá lo lắng, Tân Trạm để bảo chúng ta đi về phía này thì anh ấy khẳng định đã sớm có kế hoạch” Tô Uyên vừa cười vừa nói.
“Vãn là em hiểu anh”
Tân Trạm cũng cười nói: “Chúng ta tới nơi đó đi”
“Bên ngoài khu vực nghĩa trang đại năng đó à? Cho dù có huyễn cảnh sương mù kia, nhưng bây giờ không có người thao túng, sợ rằng cũng không ngăn được bọn họ”
Vẻ mặt Trần Thừa Phong kinh ngạc, khó có thể giải thích được.
“Đi rồi anh sẽ biết, anh đừng tưởng rằng Nhiếp Phong Đình là trộm đi, đám người này đã thích truy đuổi thì cứ đuổi tới chết đi”
Đôi mắt Tân Trạm lạnh lẽo, ngọn lửa tinh tuý trong cơ thể vận chuyển, lại lần nữa tăng tốc.
Trần Thừa Phong cũng giật mình, không khỏi có hơi chờ mong.
Anh ta cũng nhớ lại rằng trước đây Tân Trạm đã dặn dò Nhiếp Phong Đình một ít chuyện, sau đó sắc mặt Nhiếp Phong Đình rất nghiêm túc bay đi.
Bây