Tống Linh Thông nói đến đây thì giọng nói trở nên nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, dường như vô cùng đau lòng.
“Đáng tiếc, mặc dù tôi đã chạy ra ngoài nhưng bản thân lại bị thương nặng, Tân Trạm đuổi giết tôi suốt chặng đường cho nên tôi chỉ có thể tạm thời trốn tránh, cho tới bây giờ bình phục rồi mới dám trở về”
Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám người khàn giọng nói: “Các tiền bối, người này đại nghịch bất đạo cấu kết với ma đầu cổ quả thực là tội ác tày trời.
Tống Linh Thông tôi không có tài năng gì chỉ có thể bất lực nhìn Chính Đạo bị giết.
Vì vậy cầu xin mọi người hãy giết người này để phòng ngừa thảm họa sau này!”
Tống Linh Thông nói đến đây thì đôi mắt chảy ra hai hàng nước mắt làm cho rất nhiều người đều cảm thấy chấn động ở trong lòng.
Nhưng cũng như vậy, đám người Liễu Mộng và Nhiếp Phong Đình lại cảm thấy căm phãn.
“Quả thực là nói láo, Tống Linh Thông anh không biết xấu hổ sao?”
“Tống Linh Thông, anh là kẻ ty tiện bỉ ổi hèn hạ lấy oán trả ơn” Trần công tử tức giận đến nỗi cả người run lên.
Những tu sĩ được Tân Trạm cứu cũng đều cảm thấy vô cùng căm phẫn.
Ở trong nghĩa địa lúc Tống Linh Thông gặp nguy hiểm thì tự mình bỏ trốn, cuối cùng hại chết mấy trăm tu sĩ.
Anh ta không hề giúp đỡ tất cả mọi người chút nào, thậm chí còn nương nhờ vào Sài Chính Đạo nhưng tất cả đều phải dựa vào đám người Tân Trạm mới có thể sống sót, kết quả bây giờ lại quật ngược lại.
Hơn nữa Tống Linh Thông bị Sài Chính Đạo cưỡng ép không phải anh ta hẳn là phải căm hận đối phương sao? Bây giờ tại sao lại nói chuyện giúp cho nhà họ Sài.
“Anh Thừa Phong, các đạo hữu, sau khi mọi người mất cơ thể Nguyên Thần trúng huyễn thuật của kẻ ty tiện bỉ ổi hèn hạ này nên tôi sẽ không so đo với mọi người.
Tôi chỉ nói những điều mà tôi biết mà thôi, sớm hay muộn thì mọi người cũng sẽ hiểu rõ nỗi khổ của tôi”
Tống Linh Thông lại tỏ vẻ chân thành không bận tâm đến những lời trách móc của đám người Trần Thừa Phong, dường như những lời mà hắn ta nói đều là thật.
“Mọi người, tôi nghĩ