“Vực Chủ cho rằng những gì đám người Tân Trạm nói là thật” Dương Khê nói.
“Đương nhiên, ấn ký ở trong người Mộng không hoàn toàn tiêu tan còn có Linh Lung Tháp bảo vệ thì sao có thể có người quấy nhiễu thần trí của con bé chứ” Chủ Nam Vực khịt mũi nói.
“Nói như vậy, Tân Trạm bị oan uổng”
Dương Khê cũng khit mũi nói: “Nhà họ Sài và nhà họ Tống còn có Đại tổng quản này thực là rất tốt”
“Vực Chủ, chúng ta có cần giúp một tay hay không”
“Đừng vội, chúng ta xem người bạn mà Mộng kết bạn ở trên đường này có tài năng gì hay không.”
Chủ Nam Vực lại nghiền ngẫm cười.
Bản thân cứu anh ta chỉ là chuyện trong vài phút mà thôi.
Nhưng ông ấy càng muốn kiểm tra ánh mắt kết bạn của con gái, mặt khác cũng muốn để cho Mộng biết thế giới này hiểm ác nên có một số chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy.
Chờ sự việc không còn giải quyết được nữa, ông ta lại lên sân khấu, biêu diễn bản lĩnh của mình.
Tốt xấu mình là vực chủ, cũng nên ở thời điểm mấu chốt, ở nữ nhi trước mặt nhiều lộ đem mặt.
Nam Vực chủ nghĩ vậy, hơi hơi mỉm cười.
“Giam giữ cầm tù, còn năm trăm năm?”
Tân Trạm nghe đại tổng quản nói xong, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Mình làm đúng rồi, hiện tại lại mang tội danh cấu kết với Ma Đầu, có thể chịu lãng phí thời gian năm trăm năm.
Hơn nữa một khi mình nhận sai, những người thân của các tu sĩ đã bị mình giết, sao có thể sẽ bỏ qua cho mình.
Đại tổng quản nhẹ nhàng nói, lại đem tội danh của nhà họ Sài, đều đổi ở trên đầu mình.
“Như thế nào, cậu không phục?”
Đại tổng quản lạnh nhạt nói: “Nói cho cậu biết, nếu không phải cậu còn trẻ, tu vi không tồi, ông đây liền dùng một chưởng đánh chết ngươi, cũng không để cậu ở đây dám nói chuyện.
“
“Không phải tôi không phục, mà là cảm thấy thực buồn cười”
Đôi mắt Tân Trạm không chút