Sau đó Tiên Tôn và Thanh Long bị cuốn vào hư ảo, lại làm cho Tuệ Khả tức giận.
Những thứ này đều là cơ duyên lớn của thiếu chủ, mặc dù ở đây là đại lục thượng giới, nhưng cơ hội gặp được Tiên Tôn, Thanh Long Thần Thú là rất ít ỏi.
Lại vì nhà họ Sài mà Tiên Tôn và Thanh Long đều không còn nữa.
Đột nhiên đôi mắt của Tuệ Khả liếc sang bên phía cha con nhà họ Sài, nhất thời lại không áp chế được sát khí trong đôi mắt.
Cứ như là biến thành vật thật, như biến thành hai ánh kiếm.
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm.
Hai cha con nhà họ Sài liền kêu lên thảm thiết, hai người đã bước vào cảnh giới Thánh, liền bị hai ánh sáng kia của Tuệ Khả nổ nát, biến mất không còn tung tích.
“Vực chủ của Đông Vực, nếu như Tân Trạm mà chết, đừng nói là nhà họ Sài, toàn bộ Đông Vực hay thành cổ Đông Hoàng của các người, đều phải tuẫn táng theo cậu ấy”
Ánh mắt Tuệ Khả sắc bén mà nhìn về phía Ôn Lạc.
“Ôn Lạc, nhìn thấy cảnh tượng như thế này, ông còn muốn bảo vệ nhà họ Sài nữa không?” Thẩm Quốc Nhiên cũng nói.
Ôn Lạc không nói gì, rơi vào yên lặng.
“Nói cho ông biết, chỉ bằng việc làm của nhà họ Sài, chỉ bằng việc Tân Trạm là con trai của Tân Hoàng, nếu nhà họ Sài không bị diệt, thì vực chủ của Đông Vực cứ chờ đợi mà đón nhận lấy lửa giận của Tân Hoàng Triều đi”
Khóe miệng Tuệ Khả mang theo nụ cười lạnh: “Lão nạp đây đi vào cửa phật, chỉ là vì xua đuổi đi sát khí trên người mình, nhưng đừng cho rằng tôi đã tu được tính cách như vậy.
Hôm nay ông không ra tay, vậy thì tôi sẽ phá giới, đại khai sát giới một lần nữa”
“Tuệ Khả, ông dám!”
Ánh mắt Ôn Lạc liền trở nên lạnh lùng.
Tốt xấu gì Đông Vực cũng là địa bàn của ông ta, lúc này thì thành cổ Đông Thành là nơi mà các thế lực tụ tập lại.
Để cho Tuệ Khả diệt nhà họ Sài, thì phải vứt mặt mũi của mình đi đâu!
“Ông nhìn xem tôi có dám hay không” Tuệ Khả nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng điên cuồng.
“Ôn Lạc, ông đừng có