“Phu quân, sau khi bắt được cậu ta, nhất định phải lột da rút gân của cậu ta ra, đem thần hồn bỏ vào lò đan, dùng lửa hừng hực nhất, giày vò một trăm ngày mới được” Người phụ nữ kích động nói.
“Yên tâm, vi phu nhất định sẽ thay em duy trì lẽ phải”
Người đàn ông cau mày nói.
Còn về chuyện của Cổ Nguyệt Linh, chỉ có thể một lát sau mới nói.
Vài người tiếp đất, người đàn ông tùy ý lướt mắt qua vài người Liễu Mộng Tô Uyên, ông ta cau mày lại, cảm thấy hơi quen thuộc.
Sau đó ông ta nhìn thấy Tân Trạm vẫn chưa quay người lại, bóng lưng ấy, lại càng cho ông ta một ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
“Này, tên này cậu quay người lại xem” Cố Hưng Sơn cau mày nói.
Vốn dĩ ông ta muốn trực tiếp ra tay tóm lấy, nhưng bản tính của ông ta cẩn thận, lại theo bản năng cảm thấy có chút không bình thường.
“Phu quân, khách sáo với cậu ta làm gì chứ” Người phụ nữ không vui nói: “Tên khốn này, thằng đàn ông đê tiện của thứ con hoang kia, quỳ xuống chịu chết cho tôi”
“Ô? Xem ra miệng của bà vẫn chưa chịu đủ”
Tân Trạm quay đầu lại, một đường linh khí bay ra, lại đánh Người phụ nữ kế bên Cổ Hưng Sơn bay ra ngoài.
“Ông gọi tôi” Tân Trạm nhìn Cổ Hưng Sơn.
Nhìn thấy khuôn mặt này của Tân Trạm, Cổ Hưng Sơn lập tức há hốc mồm, ông ta như bị sét đánh trúng vậy, chỉ vào Tân Trạm, lắp ba lắp bắp nói không ra lời.
“Cậu, cậu là!”
Nhìn thấy Tân Trạm, Cổ Hưng Sơn suýt nữa hôn mê.
Chẳng trách mình lại cảm thấy ấn tượng sâu sắc