Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1823


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cái tên Tuệ Khả này nói ông ta đã diệt không ít, diệt không ít này phải giết bao nhiêu người.

“Lúc ấy chỉ lo làm sao để nở mày nở mặt, không nghĩ tới trên người mình sẽ dính nhiều sát khí như vậy, cộng thêm công pháp mà tôi tu luyện tương đối cực đoan, bởi vậy suýt chút nữa tôi đã bị làm thịt” Tuệ Khả tiếp tục nói.

“Những may thay ông nội cậu, cũng chính là ông Tân Hoàng và ba của cậu lúc ấy trùng hợp đi ngang qua, đã cứu tôi thoát khỏi tay đám sát khí đấy, lúc ấy tôi thoi thóp chỉ còn một hơi thở, thân thể càng chật vật không chịu nổi.

Nhưng nhờ có hai người bọn họ giúp đỡ, tôi mới tỉnh lại rồi dần dần hồi phục”
“Nhưng lúc đó tôi gần như đã bị sát khí mê loạn tâm trí, trong đầu chỉ có một ý nghĩ chính là giết, và thế là tôi biến thành một con dã thú chỉ biết chém giết, là ông Tân Hoàng đã cố gắng bỏ ra rất nhiều sức lực, giúp tôi khôi phục lại sự tỉnh †áo, còn sắp xếp cho tôi bái sư vào cửa phật, trải qua một trận máu tanh mưa gió, tôi xuất gia làm hòa thượng, thành bộ dáng như hiện tại”
“Vậy nhiều năm như thế rồi, đám sát khí kia còn có thể loại bỏ không?” Tân Trạm nói.

“Đâu có dễ dàng như vậy” Tuệ Khả bất đắc dĩ nói: “Chỉ nói suông thôi rất khó giải thích, để cho tôi nhìn xem sát khí trên người của cậu như thế nào đã”

Vừa nói, Tuệ Khả giơ một ngón tay ra chỉ vào người Tân Trạm.

Lập tức có một đạo huyết quang đánh vào người Tân Trạm rồi phản chiếu lên không trung.

Huyết quang kia chuyển động, dần dần biến thành một chiếc gương, lơ lửng ở trong không trung, chiếu lên người Tân Trạm.


“Sát khí bên ngoài cơ thể của cậu, cũng không ít”
Tuệ Khả nhìn thoáng qua, lắc đầu nói:

“Nhóc à cậu mới có tí tuổi đầu, sao sát khí lại nặng như vậy, chẳng lẽ cậu cũng giống như tôi, thích động một tí là diệt tộc, diệt tông người ta ư?
“Tiền bối đừng nói đùa nữa”
Tân Trạm cười gượng, bản thân cũng không biết rõ vì sao lại có nhiều tà khí đến như vậy.


Tuy nhiên, thường xuyên tiêu diệt sạch cả gia đình sao?
Đó là một thế giới khác, làm sao mà bản thân anh lại có thể làm chuyện như vậy ở đó được.

“Đó chính là một khả năng khác”
Tuệ Khả suy nghĩ: “Sư phụ của tôi cũng đã nói rằng nếu người bị giết mà trong lòng tràn đây oán hận, không cam tâm đến cực độ, thì khi anh ta chết sẽ sinh ra rất nhiều tà khí, có thể đây là trường hợp của cậu”
Tân Trạm suy nghĩ một chút, thế này thì có chút khả năng đấy.

Kẻ thù mà anh giết về cơ bản đều là kẻ có sức công kích vượt bậc, khi đối phương chết cảm thấy bị bản thân anh giết chết, nhất định là cực kỳ không cam lòng, chẳng hạn như Sài Chính Đạo.

“Chớ coi thường cái tà khí này, thứ này đã tích tụ lại rất nhiều, không chỉ làm rối loạn tâm trí của cậu, làm cho cậu càng khát máu hăng say chém giết hơn trong khi chiến đấu, mà nghiêm trọng hơn nữa thì sẽ giống như tôi vậy, ngay cả khi độ kiếp cũng sẽ càng dễ bị ảnh hưởng bởi tâm ma” Tuệ Khả nghiêm túc nói.

Tân Trạm gật đầu, về sau bản thân anh nhất định phải chú ý một chút rồi.

Sau khi hai người nói xong chuyện này, Tuệ Khả lấy trong túi ra một miếng ngọc bội, ném cho Tân Trạm..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện