Cái tên Tuệ Khả này nói ông ta đã diệt không ít, diệt không ít này phải giết bao nhiêu người.
“Lúc ấy chỉ lo làm sao để nở mày nở mặt, không nghĩ tới trên người mình sẽ dính nhiều sát khí như vậy, cộng thêm công pháp mà tôi tu luyện tương đối cực đoan, bởi vậy suýt chút nữa tôi đã bị làm thịt” Tuệ Khả tiếp tục nói.
“Những may thay ông nội cậu, cũng chính là ông Tân Hoàng và ba của cậu lúc ấy trùng hợp đi ngang qua, đã cứu tôi thoát khỏi tay đám sát khí đấy, lúc ấy tôi thoi thóp chỉ còn một hơi thở, thân thể càng chật vật không chịu nổi.
Nhưng nhờ có hai người bọn họ giúp đỡ, tôi mới tỉnh lại rồi dần dần hồi phục”
“Nhưng lúc đó tôi gần như đã bị sát khí mê loạn tâm trí, trong đầu chỉ có một ý nghĩ chính là giết, và thế là tôi biến thành một con dã thú chỉ biết chém giết, là ông Tân Hoàng đã cố gắng bỏ ra rất nhiều sức lực, giúp tôi khôi phục lại sự tỉnh †áo, còn sắp xếp cho tôi bái sư vào cửa phật, trải qua một trận máu tanh mưa gió, tôi xuất gia làm hòa thượng, thành bộ dáng như hiện tại”
“Vậy nhiều năm như thế rồi, đám sát khí kia còn có thể loại bỏ không?” Tân Trạm nói.
“Đâu có dễ dàng như vậy” Tuệ Khả bất đắc dĩ nói: “Chỉ nói suông thôi rất khó giải thích, để cho tôi nhìn xem sát khí trên người của cậu như thế nào đã”
Vừa nói, Tuệ Khả giơ một ngón tay ra chỉ vào người Tân Trạm.
Lập tức có một đạo huyết quang đánh vào người Tân Trạm rồi phản chiếu lên không trung.
Huyết quang kia chuyển động, dần dần biến thành một chiếc gương, lơ lửng ở trong không trung, chiếu lên người Tân Trạm.
“Sát khí bên ngoài cơ thể của cậu, cũng không ít”
Tuệ Khả nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: