Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1827


trước sau


“Dám đánh tao, mày xong đời rồi”
Tống tổng quản ngã xuóng đất, che mặt tức giận gào thét, mấy cái rằng cũng theo máu mà bay ra hết.

Hắn lấy ra một cái ngọc phù định bóp nát.

“AI”
Nhưng mà hắn còn chưa làm xong thì Tuệ Khả đã đi tới đạp một cước đứt tay hắn rồi.

“Trong đời ông đây ghét nhát bị đám bọn mày ỷ thế hiếp người, thứ mà người khác vất vả lấy được mà bị đám bọn mày nhìn thấy cho là đồ tốt thì sẽ cướp, sẽ cố mà đoạt được, tộc Đông Hoàng cái mẹ gì chứ, quả thực là chẳng bằng súc vật.

Tuệ Khả cười lạnh thu chân lại, Tống tổng quản vừa thẹn lại vừa giận, dùng tay kia run rẩy chỉ vào Tuệ Khả.


“Mày, mày xong đời rồi, dám đánh người của Nhà họ Tống, vũ nhục bộ tộc Đông Hoàng, toàn bộ tộc bọn mày sẽ bị Nhà họ Tống tao tìm được, toàn bộ sẽ bị chôn cùng mày.

“Vậy thì lại quá tốt mà, cả nhà tao đều chết hết rồi còn đang sầu muốn chết không tìm được người thân còn sống đây” Tuệ Khả nhếch miệng cười, nói.

“Không cần phải phiền toái như thế, mày không phải muốn gọi cứu binh hay sao, tao giúp mày”
Tuệ Khả đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía giữa bầu trời cứ như thế mà gào với không trung rộng lớn.

“Bảo chủ nhân của bọn mày cút ra đây”
Âm thanh của Tuệ Khả giống như sấm sét bậy, truyền ra phía xa xa, đâm thẳng tới chân trời.

Hắn làm như thế đương nhiên không phải là muốn cho âm thanh lọt vào lỗ tai đám người Nhà họ Tống mà là ở bên trong thành cổ Đông Hoàng có một đại trận bảo hộ thành ở đó, trận pháp này theo dõi tất cả mọi thứ trong thành, tuy rằng vì tình huống phức tạp nên Nhà họ Tống không thể nào chú ý hết hướng đi của tất cả mọi người.

Nhưng mà Tống Linh Thông biết rõ thân phận của Tân Trạm và Tuệ Khả, không thể nào mà phớt lờ đi được, khẳng định sẽ phái người chú ý hướng đi của bọn họ.

Thậm chí có thể là ban này tất cả mọi chuyện xảy ra ấy đều đã bị người của Nhà họ Tống báo cáo cho Tống Linh Thông hoặc là chủ nhân của Nhà họ Tống rồi.

“Tân công tử.


Khiến cho mọi người chọc phải phiền toái to rôi.

Tân Trạm kéo Hồ Phong, Hồ

Phong cảm thấy áy náy nói.

Tân Trạm lắc đầu, nếu như không phải bản thân mình đưa viên linh đan này cho Hồ Phong thì Hồ Phong cũng sẽ không bị liên lụy.

“Người bạn này của cậu đã đắc tội Nhà họ Tống rồi, vẫn nên mau bỏ chạy đi, tôi là Dược tôn ngũ phẩm thì ít nhiều gì cũng có chút địa vị, bọn họ cũng không dám giết tôi nhưng mà mấy người thì khó có thể nói lắm”
Hồ Phong đột nhiên mở miệng, quyết định tự mình gánh chuyện này.

Hắn thật sự không phải là không tin tưởng Tân Trạm chỉ là Nhà họ Tống ở trong lòng hắn chính là một dạng tồn tại giống như một con quái vật to lớn vậy, mà vì quá hiểu Tân Trạm nên Hồ Phong mới biết được, Tân Trạm cũng có chút quan hệ với Du Túc của hội Dược sư.

Ở thành cổ Đông Hoàng này hội Dược sư cũng không phải là đối thủ của Nhà họ Tống.

“Không sao, lần này người sai chính là bọn họ, cho nên dù là xấu mặt thì cũng là bọn họ, cậu cứ yên tâm xem kịch là được rồi” Vẻ mặt của Tân Trạm lại tươi cười khiến cho Hồ Phong cảm thấy có chút gấp gáp.


“Tân Trạm, cậu không biết Nhà họ Tống ác thế nào đâu”
“Ác bằng được người kia được chắc?”
Tân Trạm liếc mắt nhìn Tuệ Khả một cái, anh vỗ vỗ bả vai Hồ Phong để cho hắn trầm tĩnh lại.

Sau đó anh cũng lấy hai cái ghế dựa tới, kéo Hồ Phong ngồi xuống.

“Chẳng ai chạy thoát được đâu, bọn mày đều chết chắc rồi” Tống tổng quản căn răng, mạnh miệng nguyền rủa.

Hắn không biết Tuệ Quyết ngửa đầu rống cái gì nhưng mà ban nãy hắn bị Tuệ Quyết chặt đứt cánh tay thì ngọc phù kia cũng vỡ nát rồi, tin tức truyền trở lại, Nhà họ Tống có lẽ trong vòng một nén hương sẽ phái truy binh cực mạnh tiến tới đây..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện