Nhưng mình đi đến triều Tân Hoàng, anh không chắc chắn quá nhiều vào chuyên đi này nên cũng không muốn liên lụy Hồ Phong rơi vào vòng nguy hiểm.
“Vậy được thôi” Hồ Phong cảm thấy hơi áy náy hổ thẹn.
Ông ta lại võ lên đầu một cái, vội vội vàng vàng chạy đi rồi cầm một cái túi đựng đồ được cất giấu ở một nơi kín đáo.
“Đúng rồi, cậu Tân à, đây là những linh thạch và nội đan mà tôi đã kiếm được nhờ bán linh đan trong suốt khoảng thời gian cậu đi.
Mời cậu xem qua”
Hồ Phong thuận tiện cầm lấy một sổ sách giao cho Tân Trạm.
Tân Trạm tò mò liếc nhìn, không nhìn thì không biết gì, nhưng vừa nhìn vào số lượng tiêu thụ thì thật sự khiến người †a kinh ngạc.
Tiên đan thật sự rất tốt, suy cho cùng giá cả của thứ này rất đắt đỏ nên những tu sĩ mua nó không thể nào hào phóng mua được.
Cho nên số lượng tiêu thụ linh đan mà mình đưa cho Hồ Phong ngược lại rất cao.
Hơn nữa về phía linh đan, bản thân Hồ Phong cũng có thể luyện và điều chế ra được.
Cho nên những ngày qua ông ta luôn luyện đan không ngừng nghỉ, thu nhập cũng rất hậu hĩnh.
Chẳng trách tổng quản lý Tống lại vô cùng thèm thuồng như vậy, còn đưa người đến không nói gì mà cướp đi.
“Dựa theo quy tắc, chúng ta chia ra đi” Tân Trạm gập sổ sách lại và nói.
“Thưa cậu Tân, tôi cảm thấy linh thạch và nội đan lần này giao hết cho cậu là tốt nhất” Hồ Phong cười nói: “Thứ nhất cậu đã bảo người đại sư này chữa khỏi thần thức của tôi, tôi không thể nào báo đáp hết được.
Thứ hai là cậu đã đi lâu ngày như vậy, sau này tôi cũng không thể nào giao những linh thạch mình kiếm được đến tay cậu kịp thời.
Hơn nữa cho cậu những thứ này sẽ càng hữu dụng hơn.”
Thấy thái độ của Hồ Phong kiên quyết như vậy, Tân Trạm cũng không từ chối.
Có nhà họ Tống bảo vệ, anh đoán sau khi Thánh Cảnh kết thúc thì sẽ không có ai ở thành cổ Đông Hoàng này dám trêu chọc Hồ Phong.
“Lát nữa tôi sẽ liên lạc với Du Túc rằng bây giờ ông đã hồi phục lại tài năng luyện dược sư, hơn nữa hội dược sư có thêm một người cũng tốt hơn” Tân Trạm nói.
Hồ Phong gật đầu đồng ý, thật ra bản thân ông ta cũng không muốn rời khỏi