Mặc dù đối với đại đa số tu sĩ mà nói, thứ này không thể nào hấp thu sức mạnh nâng cao nhưng nó là kết tỉnh những đặc điểm của ánh trăng và có chút tác dụng với một số trường hợp đặc biệt nào đó.
Trong cuộc nói chuyện với Nhiếp Phong Đình, Tân Trạm cũng mới có được trận pháp này từ trong tay anh ta.
Kiều Nguyệt Trận cũng không hề phức tạp gì, vì vậy Tân Trạm bày trận ra rất nhanh.
Lúc này một sức mạnh kỳ lạ xông ra từ trong trận pháp.
Tuệ Khả chỉ cảm thấy dường như ánh sáng xung quanh mình đều trở nên ảm đạm.
Anh ta quay đầu lại, phát hiện trong trận pháp mà Tân Trạm đang đứng phát ra ánh sáng giống như ánh trăng.
“Tên nhóc này cứ thần thần bí bí, lại làm trò quái quỷ gì vậy” Tuệ Khả thâm nghỉ ngờ trong lòng.
Sau khi Tân Trạm làm xong, anh tiếp tục đắm chìm trong tu luyện.
Mà Vô Tự Thiên Thư cũng không có gió mà chuyển động, sinh ra một vòng xoáy hút lực kéo đến bên người Tân Trạm.
Nó bắt đầu há miệng lớn hút ánh trăng sáng giống như nuốt nước biển.
Nếu như so với Tân Trạm đang đứng ở dưới ánh trăng thì tốc độ hút như vậy mạnh hơn gấp hai gấp ba, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh dám mạo hiểm thử bóp nát miếng ngọc giản thể.
Thời gian hai người lên đường dần dần trôi qua.
Chớp mắt một cái đã qua bảy ngày.
Mặc dù hai người bay rất nhanh, nhưng cũng không cứ mãi đi qua nơi hiu quạnh.
Có đôi khi bọn họ cũng đi qua thành phố, Tuệ Khả cũng sẽ đi vào trong cùng với Tân Trạm để nghỉ trọ tạm.
Dù sao con người vẫn là sinh vật sống thành bầy đàn, Tuệ Khả sẽ nghe ngóng chuyện xảy ra gần đây ở giới tu luyện, sau đó mua một số đồ dùng đặc biệt ở nơi đó.
Nhưng Tuệ Khả có để ý Tân Trạm không hề có hứng thú nhiều về những thứ này, đa số thời gian anh đều ở lại trong pháp khí để tu luyện.
“Cái tên này nói cố gắng thì cũng rất cố gắng, nhưng tại sao không tu luyện Tân Vương thể?”
Tuệ Khả bất lực, anh ta quyết định sau khi ra khỏi thành › lần này sẽ lật ngửa ván bài với Tân Trạm.
Cho dù điều này sẽ khiến