Nhưng mà như vậy lại không đúng, ngoại trừ con thánh ngự thú mà đôi chân kia vừa mới hạ xuống thì tất cả những con thánh ngự thú khác cũng đều trông rất uể oải.
Tân Trạm nhìn thấy cảnh này thì cũng cười khổ lắc đầu.
Anh ở ngay trên mặt biển cũng cảm nhận được sát khí của Tuệ Khả một lúc rồi sau đó biến mất.
Tuệ Khả có cái sát khí kia, chúng được ngưng tụ lại một chỗ giống như muốn khảo nghiệm lại trình độ thiện ác của con thú, mà con thánh ngự thú này sống lâu ở Quỷ Hải như vậy nên chưa từng nhìn thấy loại tình cảnh như vậy bao giờ.
“Được rồi, mi có thể nhận chủ nhân rồi” Ở trên lưng của con thánh ngự thú này ông ta đạp đạp mấy cú, Tuệ khả bình tĩnh nói.
“À hú…” Con thánh ngự thú này bị dọa sợ cũng không nhẹ, lập tức từ cuống họng kêu to, vội vàng đồng ý, sợ cái người đáng sợ này sẽ làm gì đó với mình.
“Nếu như đã nhận chủ thì hãy đi tìm một số thứ gì đó liên quan đến phật rồi mang về đây” Tuệ Khả nói thẳng.
“À hú à hú”
Thánh ngự thú đã nghe thấy, nó lưỡng lự trong chốc lát rồi vẫy cái đuôi cầu cứu Tuệ Khả.
“Mi không đi vào chỗ đó? Thôi được rồi, ta và mi cùng đi lấy”
Tuệ Khả chau mày rồi gật đầu.
Thực lực của anh ta thừa sức băng qua Quỷ Hải, nên hiển nhiên cũng chẳng quá lo âu về nơi mà thánh ngự thú nói đến.
Thánh ngự thú reo lên mừng rỡ, rồi kéo theo Tuệ Khả, phi nước đại về phía đẳng xa.
Sát tinh đã đi mất, những con thánh ngự thú khác bỗng chốc như được đại xá, con nào con nấy cụp đuôi quay đầu chạy trốn như chuột, chớp mắt đã biến mất tăm mất dạng.
“Hòa thượng này có phép thuật gì vậy, khủng khiếp đáng sợ quái”
“Không cần dùng đến quá trình thuần hóa mà linh thú quỳ mọp xuống luôn, đáng khâm phục!”
Trên tiên chu, các tu sĩ bàn tán xôn xao.
“Chắc có lẽ là thủ đoạn bí truyền nào đó, tôi cũng chưa thấy bao giờ” Mao