“Tình huống nguy hiểm?” Tuệ Khả lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc này đây, cũng đã có nhiều tu sĩ phát ra thần thức để cảm nhận xung quanh.
“Khí âm sát hơi nặng, gặp phải đám vong hồn tu sĩ à? Mà không đúng, hai tháng này sẽ không có thứ đó.
Lý Trùng, nhóc con nói rõ ràng ra xem nào.” Tuệ Khả chau mày nói.
“Là linh hồn còn sót lại của những binh khí từ thời thượng cổ hóa thành, còn gọi là khí linh, nhưng chìm trong Quỷ Hải trong một thời gian dài nên những khí linh này bị Quỷ Hải ăn mòn, bang Quỷ Hải chúng tôi hay gọi chúng là khí linh bị ma nhập” Lý Trùng đáp.
“Ác ma”.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Tân Trạm chợt nghĩ, anh chẳng lạ lẫm gì với thứ này.
Trước đây ở Vạn Luyện Tông, trong hồ Tẩy Kiếm mà ông Kiếm canh chừng đã nảy nở không ít kiếm linh bị ma nhập, thứ này hễ xuất hiện là kéo đàn kéo đống.
Hơn nữa, chỉ chăm chăm vào ăn tươi nuốt sống, không sợ sống chết, cực kỳ điên cưồng.
Khi ấy, anh rơi vào cảnh thập tử nhất sinh, gắng hết sức thi triển trận pháp mới thanh tẩy sạch sẽ toàn bộ đám kiếm linh chứa tà khí ấy.
“Đúng thế, cũng không biết tại làm sao mà đám kiếm linh này rất thích túm tụm lại thành một nhóm, và không có chốn †ồn tại cố định trong Quỷ Hải, thích lang thang nay đây mai đó, chắc lần này chúng ta gặp phải một nhóm ác ma trong số chúng” Lý Trùng gật đầu nói.
“Thế lợi ích ở đâu?” Tuệ Khả mất kiên nhẫn bèn hỏi.
“Tiền bối, anh đừng quên, nơi nào có khí linh là nơi đó có bảo khí đấy”
Lý Trùng tươi cười: “Đám ác ma này không phải vật vô chủ, bản mệnh của chúng đều gắn chặt trên bảo khí, vì vậy cho nên chỉ cần tiêu diệt được ác ma thì toàn bộ bảo khí cũng thuộc Về tu sĩ”
“Bảo khí, loại nào cũng có à?” Tân Trạm chợt cất tiếng hỏi.
“Tất nhiên, gươm giáo kiếm kích, còn có cả các loại báu vật lạ đời, nhưng không tiêu diệt số ác ma này thì không dễ gì phân biệt rõ được bản thể của chúng”
Vì sự tôn trọng dành cho Tân Trạm và Tuệ khả, Lý Trùng nói tiếp: “Hiện tại có