Người đàn ông nghe xong liền lạnh run người, mắt giật một cái.
Lúc trước đã nói trận pháp này sẽ không mở lại, chủ yếu là bởi vì sợ vị tu sĩ nào không biết tự lượng sức mình, có cơ hội ra ngoài thu hoạch, lợi dụng Tiên Chu.
Nhưng nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bang Quỷ Biển còn lo lắng chứ không có chút thờ ơ nào.
Cậu chủ nhà họ Diệp, Nhược Mỹ công chúa, còn có không ít kẻ mạnh, đám người này nếu đều chết cả, bang Quỷ Biển có thể chịu bao nhiêu sự giận giữ chứ?
Nhất là Lương Nhược Mỹ, cô ta không chỉ là người đẹp số một của triều Tân Hoàng, còn là con gái của Chiến Vương, đó chính là quý tộc có quyền lực cao nhất của triều Tân Hoàng đấy.
“Mấy người chờ đấy, tôi tìm bang chủ tới.”
Người đàn ông nọ quay đầu, nhanh chóng bay đi tới hướng Tiên Chu.
Quyền khống chế trận pháp ở Tiên Chu này, không ở trong †ay bản thân, chỉ có bang chủ mới có thể mở trận pháp.
Ở bên này, bang Quỷ Biển cũng rất bận rộn.
Mà ở một chỗ khác, Tân Trạm cảm nhận được tiếng sấm rền không lâu, rồi đột nhiên nhìn thấy một dáng người chật vật giữa làn sương đen kịt.
“Lương Nhược MỹI”
Nhìn thấy đối phương nhếch nhác như vậy, Tân Trạm có hơi kinh ngạc.
Nhưng sau đó, anh liền hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Ở sau lưng Lương Nhược Mỹ, có mười mấy con ác ma theo sau, con nào cũng dữ tợn kinh khủng, tu vi từ cảnh thần phó phân cửu phẩm tới sơ kì cảnh Hợp Thể.
Lúc này, sắc mặt Lương Nhược Mỹ tái nhợt vô cùng.
Cô ta vung kiếm đẩy lùi một con ác ma tới gần, khoé miệng tràn ra máu tươi, bị thương không nhẹ.
Trong lòng cô ta dâng lên một sự tuyệt vọng, lân này mình sợ là xong đời rồi.
Vốn muốn dựa vào học vấn, đủ để đối phó với mấy ác ma kia.
Nhưng Lương Nhược Mỹ không thể ngờ được, ngoài đám sương mù đen kịt kia, thế mà lại có mấy chục ác ma có tu vỉ không giống