“Hừ, nói Man Tộc tôi không nói đạo lý sao? Ai đang nói nhảm vậy?”
Chính ngay lúc này, từ phía sau đám đông truyền tới một giọng kiêu ngạo và lạnh lùng.
Sau đó, một cơn gió mạnh thổi qua, giống như một cơn bão dữ dội, khí thế ngút trời.
Không ít tu sĩ bị bất ngờ, đều bị cơn gió mạnh này chắn ngang không lui được về sau, xém chút là ngã xuống.
Một bóng dáng với tư thế thô bạo bay vào trận pháp, đột nhiên đáp xuống đất.
“Người nào không phục tộc Huyết Man chúng tôi thì đứng ra nói tôi nghe.”
Chàng trai trẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, đôi mắt như chim ưng lạnh lùng quét xung quanh.
Tân Trạm nhìn về phía chàng trai trẻ.
Người này thân hình cao lớn vô cùng so với hai tên bảo vệ Man Tộc kia, quần áo trên người cũng vô cùng lộng lẫy, tuy vẫn là trang phục của dị vực nhưng lại được dát vàng ngọc, toát ra linh khí hào quang.
“Thiếu chủ”
Thấy chàng trai trẻ, hai tên tộc Huyết Man cung kính, quỳ gối hành lẽ.
“Hừ, lúc nãy không phải hống hách rất lợi hại sao? Bây giờ tôi tới rồi, các người cũng không ai dám lên tiếng ư”
Thiếu chủ đó hống hách: “Nghe nói các người tu luyện linh khí yếu ớt, so với bí thuật thần công kém xa không nói, hơn nữa tới cuối cùng, gan tu luyện cũng không có, cha tôi nói quả đúng thật.”
“Tôi mặc kệ anh là ai nhưng đừng có mà hống hách”
“Anh trì trệ làm chúng tôi chờ lâu như vậy.
Bây giờ còn muốn lợi dụng và khoe mẽ à”
“Thật sự tưởng chúng tôi sợ anh hả?”
Một đám chế nhạo thiếu chủ, nhất thời tỏ vẻ không hài lòng.
“Tôi quả thật làm trễ nãi thời gian của các người, nhưng cũng không phải không thể trả cho các người.”
Chàng trai trẻ cười khẩy: “Tộc Huyết Man chúng tôi không nói đạo lý nhưng nói bằng nắm đấm.
Một chút tôi muốn mở rộng Truyền Tống trận rời khỏi, nếu các người muốn rời khỏi thì đấm tôi một cái”
“Hễ một cú đấm có thể làm tôi lùi một bước, thậm chí