“Chuyện này không được.
Tôi muốn tận mắt thấy người này bị phạt.
Tôi muốn anh ta phải trả giá đắt vì đã đánh tôi”
Thấy Tân Ngọc Xuyên nhìn qua, thiếu chủ tộc Huyết Man hung hăng gào lên.
Bây giờ mình đang chiếm ưu thế, sao có thể để Tân Trạm tránh tội trạng vậy được khô “Tân Minh, cậu cũng nghe rồi.
Đối phương không đồng ý, Tân Trạm này phải bị chịu phạt thôi”
Tân Ngọc Xuyên lạnh lùng nói: “Theo những gì Cao Lỗ nói, chuyện này 2 bên đều có trách nhiệm.
Tân Trạm, bây giờ tôi phán xử, bắt nhốt cậu 5 năm, phong ấn tu vi 1 năm, cậu có nhận tội không?”
“Nhận tội?” Tân Trạm cười mỉa.
“Cậu không nhận tội phải không” Tân Ngọc Xuyên nheo mắt.
“Tội của tôi là vì tôi không có thân phận, còn đối phương là thiếu chủ Man Tộc?” Tân Trạm nhìn Tân Ngọc Xuyên và không khách sáo hỏi lại.
“Anh ta có thân phận thiếu chủ, ngồi tít trên cao, thì có thể làm sai mà không cần phải trả giá.
Còn tôi ra tay thì ngược lại bị nhốt trong tù 5 năm ư?”
“Đây chính là quy tắc của nhà họ Tân.
Đây chính là cái gọi là công bằng sao? Nếu thật sự chỉ nhìn vào thân phận, không hỏi đúng sai, quy tắc của nhà họ Tân cũng là quy tắc sai thôi.”
Tân Trạm nói ra câu này thì bầu không khí hiện tại bỗng dưng yên lặng.
Mọi người đều bất ngờ nhìn sang Tân Trạm, không ngờ anh lại to gan như vậy.
“Hỗn láo!” Tân Ngọc Xuyên giận tím mặt.
“Tân Trạm, cậu biết mình đang nói gì không vậy? Cậu là cái thá gì, xứng đáng khiêu chiến quy tắc của gia tộc,