“Vậy thì sao?” Tân Trạm “Tốt nhất cậu nên hiểu rõ, cậu không phải thiên tài, cũng không phải nhà họ Tân tôi thiếu một mình cậu.
Cậu chạy về đâu là nhận lại tổ tiên, muốn hưởng thụ vinh hoa của nhà họ Tân, xin nhà họ Tân che gió che mưa cho cậu.
Thân phận của cậu chẳng qua chỉ là đứa con riêng hèn mọn, cậu chính là con bọ của nhà họ Tần.
Vẻ mặt của Tân Trạm đột nhiên lạnh lùng.
“Rời khỏi nhà họ Tân, cậu không là gì cả.
Để lại xác của Tân Vương rồi cút đi” Tân Ngọc Xuyên bỗng dưng gào lên.
Tu vi của Tân Trạm đều tự anh tu luyện mà có.
nhà họ Tân không có quyền lấy đi.
Nhưng Tân Vương thể lại là báu vật truyền đời của nhà họ Tân”
“Nhị bá, ông nhất định phải làm chuyện tuyệt tình vậy sao?” Tân Minh tức giận lên tiếng nhà họ Tân trước đây cũng không phải không có người rời khỏi gia tộc vì mâu thuẫn, nhưng theo mức độ nghiêm trọng của vụ việc, một số trực tiếp hủy bỏ tu vi, một số chỉ đi khỏi thôi.
“Tân Trạm có sai lầm gì, dựa vào gì ngay cả Tân Vương thể phải huỷ” Tân Minh chất vấn.
“Dựa vào tôi là trưởng lão chấp pháp, lời tôi nói là đại diện quy tắc của nhà họ Tân” Tân Ngọc Xuyên gào lên.
“Dựa vào ông cũng đòi đại diện quy tắc của nhà họ Tân?”
Chính ngay lúc này, trong đất tổ đột nhiên có một tiếng nổ vang truyền tới.
Một bóng dáng vừa bước chân vào, chớp mắt đã tới trước mặt đám đông.
Sau đó tát một bạt tay vào mặt của Tân Ngọc Xuyên.
Chát!
Cái tát tay vang dội vô cùng, khiến người có mặt cũng rất bất ngờ.
Tân Ngọc Xuyên bị tát tới đơ ra, cơ thể loạng chọng, sau đó lùi về sau ba bước.
“Chú ba, thúc làm gì vậy?” Tân Ngọc Xuyên không dám tin nhìn vào ông cụ ưỡn ngực đứng trước mặt.
Ông cụ trước mặt chính là người ở đại điện đất tố.
Ông ta không màng chuyện đời bao năm, lúc nào cũng ở đất tổ, chưa hề ủng hộ một phe nào.
Nhưng hôm nay, ông cụ sao lại tức giận như vậy, còn đánh mình nữa.
“Tôi làm sao? Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nếu không nhân tài tương lai của nhà họ Tân đều bị anh đuổi đi hết rồi: Ông cụ gào lên.
“Gì mà người tài?” Tân Ngọc