Nhưng ông ta thầm cảm thấy, tài năng như Tân Trạm không thể là giả được.
Đôi mắt mạnh mẽ của Tân Bách Chiến quét ngang, ai nấy cũng lập tức gật đầu đồng ý.
Tài năng như Tân Trạm có thể coi là bí mật, ai cũng không muốn chạm vào sự xui xẻo này.
“Chú ba, chú nói xem, tài năng như Tân Trạm là thật à”
Đám đông giải tán, Tân Ngọc Xuyên không cam tâm.
“Anh không tin, ngày mai gọi trưởng lão Thái Thượng thế hệ hai của anh tới đây, tôi cũng thông báo cho thế hệ thứ tư, chúng ta cùng kiểm tra” Tân Bách Chiến liếc Tân Ngọc Xuyên rồi cười khẩy.
Thành tích bình thường, chính mình công bố cũng được rồi, vì thân phận cao, lại không tham gia tranh quyền đoạt lợi, cho nên các dãy núi đều tin tưởng.
Nhưng thành tích của Tân Trạm, thật sự nghe mà sởn gai óc.
Bản thân Tân Bách Chiến cũng không khỏi nghỉ ngờ.
Thà như vậy, các dãy núi ra tay kiểm tra, lúc đó ai cũng không nghỉ ngờ.
“Được”
Tâm sự ngổn ngang trong lòng Tân Ngọc Xuyên, đưa người rời khỏi.
Lúc này chỉ còn Tân Minh và những người của chiến vương.
“Con người Tân Ngọc Xuyên, đúng là không nên trò trống gì nhà họ Tân có thể có loại người này đúng là chuyện bất hạnh.
Nay trong mắt ông ta chỉ thấy các dãy núi khác nhau, Vĩnh viễn không có thành tựu” Tân Bách Chiến hừ nhẹ.
“Cảm ơn tiền bối giúp đỡ” Tân Trạm nói lời cảm ơn.
“Đừng gọi tôi là tiền bối, cứ giống Sở Phi đi, gọi tôi là tam gia.
Năm đó cha cậu ra đời, ông đây còn đích thân bồng ông ấy.
Kết quả lại tè lên tay của tôi”
Tân Bách Chiến nói xong, anh em nhà họ Tân đều xấu hổ bật cười.
“Đúng rồi tên nhóc này, đừng bày bộ mặt này nữa” Tân Bách Chiến chú ý biểu cảm lạ thường của Tẩn Trạm mà lắc đầu.
“Tiền bối biết tôi đang nghĩ gì sao?” Tân Trạm nói.
“Năm đó tôi cũng giống như cậu, không chịu nổi quy tắc của nhà họ Tân, cũng không chịu quy tắc của thế giới này” Tân Bách Chiến nói.
“Nói nhỏ, tính của đám người tộc Huyết Man là như vậy.
Cậu mạnh thì họ cảm thấy cậu nên