Lương Nhược Mỹ cười, cũng không cãi cọ cùng Tân Sở Phi.
Tuy nhiên trong lòng cô, có Tân Trạm, thì sợ là sẽ không còn có thể dung nạp những tu sĩ xuất chúng khác.
Tân Sở Phi thấy Lương Nhược Mỹ không có hứng thú đối với anh tư, trong lòng thở dài, cũng không nói thêm cái gì, mà đời trọng tâm câu chuyện.
Màn đêm rất nhanh đã phủ xuống.
Lúc này, cung điện lớn nhất nhà họ Tân đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt.
Trong Hoàng Đô, có các vương hầu, tộc trưởng gia tộc, tông chủ tông môn đều theo lời mời mà đến.
Man tộc cũng tới không ít.
Trong hoàng triều, nhà họ Tân và man tộc từng có chiến tranh mấy triệu năm, hai bên đều tử thương vô số, nhưng cuối cùng ở trên núi Lạc Long, hai bên bắt tay giảng hòa, từ đó về sau, cách mỗi năm mươi năm sẽ tổ chức thịnh yến một lần, để bù đắp nhau, tiêu trừ hiểu lầm.
Từ đó đến nay gần một ngàn năm, hai bên chưa từng xảy ra trở mặt với quy mô lớn, nhà họ Tần cũng rất quý trọng sự hòa bình này, cho nên mỗi lần man tộc đến, đều sẽ cử hành nghỉ thức hoan nghênh trọng thể.
Lúc này, trước cửa cung điện, tu sĩ nối dài không dứt, trong đó có các cường giả man tộc mặc các loại phục sức của dị tộc.
“Anh tư, hiện tại là man tộc đi tới, quân chủ lực của bộ tộc man rợ năm đó ai cũng rất có tinh thần chiến đấu, theo lời của ba em, đúng là không sợ chết, rất khó chơi”
Tân Trạm cũng tới yến hội trong đại điện này, lúc này Tân Sở Phi đang đứng giới thiệu với anh.
Trong man tộc, có một người thanh niên, tựa hồ nghe thấy Tân Sở Phi nghị luận, nên bước chân anh ta hơi ngừng, đột nhiên quay đầu lại.
Trong đôi mắt, một màu đỏ như máu đột nhiên tràn ra.
Tân Sở Phi nhất thời cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, lúc này Tân Trạm đi