Nhưng Tân Sở Phi đảo mắt, anh đã có dự cảm, một lát nữa có thể sẽ có chuyện đặc sắc xảy ra.
Khách khứa tiếp tục tiến vào, trong sảnh tiệc càng ngày càng có nhiều tu sĩ, tiếng huyên náo ở hiện trường càng ngày càng tăng.
Đột nhiên, một tiếng bước chân nặng nề vang lên, làm cho mặt đất hơi rung.
Tiếng ồn nhất thời nhỏ dần đi.
Tân Trạm cũng cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương, anh ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ở ngoài đại điện, bóng ma tựa như như núi cao, thân hình của người lan tràn đến.
Sau đó, mười mấy cự hán vượt lên trước ba mét.
Hơi thở của bọn họ sặc sỡ, mỗi người đều phát ra luồng khí uy áp giống như núi cao.
Họ đứng chung một chỗ nhìn giống như một bức tường không thể phá vở.
“Tiên man nhìn người tới, sắc mặt Tân Minh nghiêm túc.
Bên trong Triều Tân Hoàng, có không ít man tộc, trong số đó không phải toàn bộ đều hòa thuận, rất nhiều man tộc đều khinh thường nhánh khác.
Nhưng duy nhất, có một man tộc làm cho tất cả man tộc đều tôn kính ngưỡng mộ, đó là tiên man tộc này, tộc mạnh nhất trong tất cả các man tộc.
Ngày hôm qua, lúc tộc Huyết Man không thể đồng ý với Tân Ngọc Xuyên, uy hiếp đi tìm những man tộc khác cáo trạng, đã nhắc tới cả tiên man tộc.
“Nghe nói, tiên man tộc này có từ thời Thượng Cổ, huyết mạch các đời sau cũng không bị pha loãng nhiều, chính xác là kéo dài được huyết mạch thượng cổ.
Khi bọn họ sinh ra đời đã có sức mạnh lớn vô cùng, phương thức tác chiến cũng giống như Cổ Luyện Thể Sĩ”
“Năm đó nhà họ Tân và man tộc đại chiến, tiên man tộc này là cái xương khó gặm nhất, hai bên chúng ta đã chiến đấu không dưới một trăm lần.
Trong trận chiến cuối cùng, lão tộc trưởng đã đánh vào ngực ông nội một cú đấm, khiến ông bị thương nặng trăm năm” Tân Sở Phi nói.
“Đương nhiên, tộc trưởng kia cũng không được tốt, sau đó thân thể đã bị lão Tân Hoàng đánh nát” Tân Minh bổ sung.
“Vũ trưởng lão, Thiếu tộc trưởng”
Tân Ngọc Xuyên thấy