Bản thân cô ta cũng nhìn thấy vừa rồi Tân Trạm có chút kích động, bây giờ đã phục hồi tinh thần lại, mới thấy được bản thân lúc nãy cũng quá kích động, ăn nói có chút lỗ mãng.
Không biết Tân Trạm có vì vậy mà coi thường bản thân mình không?
“Đúng rồi, em làm như vậy, hình như đã đem lại cho anh phiền phức mất rồi”
Nhìn thấy ánh mắt dòm ngó của nhiều tu sĩ xung quanh, Lương Nhược Mỹ cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao, chỉ là ánh mắt của thiên hạ, để ý làm gì.’ Tân Trạm cười nói.
“Đúng vậy, con người anh sao lại thèm để ý đến những cái nhìn phiến diện của người qua đường như thế này chứ”
Lương Nhược Mỹ thầm thở phào trong lòng.
Nếu như Tân Trạm đã không để ý đến những chuyện này, vậy thì cũng không cần suy nghĩ nhiều về bộ dạng lỗ mãng vừa rồi của bản thân nữa.
Cô ta nghĩ đến lúc ở trên thuyền, lúc Tân Trạm đối diện với đám người Diệp Phong chẳng phải bầu không khí cũng giống như thế này sao?
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Lương Nhược Mỹ đang định uống một ngụm trà.
Khi ngẩng đầu, cô ta mới đột nhiên chú ý đến bên cạnh Tân Trạm còn có một cô gái đang từng lớn hai mắt, miệng thì há lớn.
“Tân Sở Phi, sao em lại ở đây?” Lương Nhược Mỹ ngạc nhiên hỏi.
“Chị Mỹ, bây giờ chị mới để ý đến em sao?” Tân Sở Phi dở khóc dỏ cười.
Bản thân cô vẫn luôn đứng ở đây từ nãy đến giờ, nhưng từ khi Lương Nhược Mỹ bước về về phía này, toàn bộ ánh mắt của cô ta đều đặt trên người Tân Trạm, vì vậy mới không hề phát hiện ra sự tồn tại của Tân Sở Phi.
“Em ở đây là bởi vì anh tư của em cũng ở đây” Tân Sở Phi cười một tiếng rồi chỉ vào Tân Trạm.
Lương Nhược Mỹ nghe thấy lời cô ấy nói, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Anh tư của em?