Vẻ bề ngoài của thanh kiếm này gần giống với thượng cổ tiên kiếm, thanh kiếm như thế này trong không gian trữ vật của anh cũng phải có đến năm sáu trăm thanh giống hệt.
Cho dù trong lòng Tân Ngọc Xuyên không phục cha anh đi chăng nữa, thì hành động này của ông ta thật không thể chấp nhận được.
Mục đích duy nhất chính là muốn ở trước mặt tất cả mọi người chế giễu anh, khiến tất cả tu sĩ đánh giá vị trí của Tân Trạm ở nhà họ Tân.
Nhưng với thành tích mà bản thân anh đã đạt được trong kỳ kiểm tra, thì Tân Ngọc Xuyên làm như thế này có cần thiết không?
Tân Trạm hiểu duy nhất một điều, đó là Tân Ngọc Xuyên chắc chắn khi ông ta đưa cho anh thanh kiếm này, thì có nghĩa là trí thông minh của anh không hề cao.
Thanh kiếm này, chắc chắn anh không cần.
Nếu như anh nhận nó, không chỉ bản thân anh bị coi thường, mà thậm chí cả cha anh cũng bị ảnh hưởng.
“Thật nực cười, một thanh kiếm rẻ rách như vậy mà cũng dám đưa cho em trai tôi”
Ngay khi Tân Trạm định lên tiếng từ chối thì ở bên dưới hội trường, bỗng một tiếng nói đầy chế nhạo vang lên.
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều quay về phía tiếng nói vang lên, một người phụ nữ mặc một bộ nhuyễn sắc, dáng vẻ hiên ngang oai hùng, bước từng bước dài vào bên trong hội trường.
Từng bước đi của cô ấy đều toát ra khí trấn mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người