Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1952


trước sau


Nếu không phải biệt thự này của Tân Minh được bao quanh bởi một trận pháp nhât lưu, chẳng những chống ồn mà còn có thể ngăn cản linh khí hỗn loạn, sợ rằng đợi đến khi anh ấy ngủ dậy sẽ phát hiện ra cả biệt thự của mình bị phá hủy đến tan hoang.

“Em trai, nếu như em muốn so tài cao thấp về kiếm pháo với chị thì em không phải là đối thủ của chị đâu”
Tân Sương Nhan mỉm cười, một đường kiếm vụt qua mi tâm của cô ấy.

Người tu luyện có thể lĩnh hội được kiếm ý, đương nhiên cũng có ý đao.

Một luồng kiếm khí bí ẩn mạnh mẽ lan tràn và bóng ma sói khổng lồ càng trở nên dữ dội hơn.

Ngay khi Tân Sương Nhan chém xuống một đường kiếm, rất nhiều tiên kiếm cũng không chịu nổi, bắt đầu bay tán loạn khắp nơi, rơi tứ tung bốn phía.

“Em trai, em thua rồi”
Trong nháy mắt bóng dáng của Tân Sương Nhan lao vào trung tâm của bão kiếm, sau đó một cây kiếm đầy máu tươi rơi xuống ngay trên cổ Tân Trạm.

Cô ấy vừa nhoẻn miệng cười, định nói gì đó.


“Không đúng.”
Nhưng ngay khi Tân Sương Nhan nhìn thấy bóng dáng Tân Trạm đứng ở trước mặt, trái tim Tân Sương Nhan liền run lên vô cùng kịch liệt, ngay khi thanh kiếm xẹt qua, cô đột nhiên xoay người dùng lòng bàn tay đánh bay cây kiếm.

Sau lưng cô, bóng dáng của Tân Trạm vừa mới xuất hiện, liền bị Tân Sương Nhan võ trúng, anh kêu lên một tiếng đau dớn rồi bay ra ngoài.

“Chị ba thật tuyệt vời, em thua rồi”
Ngã về sau tầm vài chục thước mới có thể dừng lại, Tân Trạm đành bất lực nói.

Khuôn mặt Tân Sương Nhan liền đỏ bừng.

Vào thời khắc cuối cùng, Tân Sương Nhan đã phát hiện ra Tân Trạm vừa thi triển một thuật ảo ảnh, dưới tình thế cấp bách, cô liền xoay

người lại, bởi vì trong lòng căng thẳng nên khi thi triển lực đạo, thực ra bản thân cô đã vượt qua cấp sáu của phân thân cảnh.

Nếu như tính như vậy thì bản thân cô đã thua.

“Hừ, thua là thua, thắng là thắng, em không cần phải nể mặt chị.


Lần dấu kiếm này, chị thua rồi” Tân Sương Nhan cất thanh đoản kiếm đi, nói cô cùng dứt khoát.

Hả, chị ba thua sao?
Tân Sở Phi trợn to hai mắt, có chút kinh ngạc.

Tân Sương Nhan thường ngày rất ít khi cùng người khác đấu kiếm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nhận thua.

Lúc này, Tân Trạm mới chú ý đến khuôn mặt của Tân Sương Nhan.

“Chị ơi, vết sẹo trên mặt chị là sao vậy?”
Tân Sương Nhan nghe thấy Tân Trạm hỏi vậy liền giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, phát hiện ra vết sẹo rất sâu trên má.

Dường như trong nháy mắt, trên gương mặt xinh đẹp của Tân Sương Nhan bỗng xuất hiện một vết sẹo dài.

Vết sẹo này giống như một con rết, nó chạy từ giữa lông mày ngang qua má, phá hủy hoàn toàn nhan sắc xinh đẹp của cô ấy, khiến cho người nhìn cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Chuyện này là như thế nào?
Tân Trạm vô cùng kinh ngạc, vội bước đến bên cô ấy.

Vết thương trên gương mặt Tân Sương Nhan không giống vết thương mới mà giống vết thương cũ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện