Tân Trạm gật đầu, cũng có chút hiếu kì, không gian chứa đựng bản nguyên này sẽ có hình dạng như thế nào.
Trong cung điện lớn tương đối vắng vẻ.
Sau khi hai người đi vào, một ông lão nhìn có vẻ già yếu từ trong gian phòng bước ra.
Có thể thấy, tuổi ông lão này rất lớn rồi, mặt mũi nhăn nheo hết cả lại, hàng râu trắng muốt dài đến mức sắp che kín miệng.
Trước kia Tân Trạm ở khu đất tổ, Tân Bách Chiến cũng rất già, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.
Còn ông lão này thì mi mắt rủ xuống, dường như không thể mở hai mắt ra được.
Còn vẻ bề ngoài thì trông như chẳng có chút sức lực nào, chỉ như một người bình thường.
Nhưng thứ bắt mắt nhất trên người ông ta chính là phần áo cánh tay bên phải trống trơn, vung vẩy theo từng bước chân, dễ nhận thấy, ông ta chỉ có một cánh tay.
“Xin chào Tứ Tổ”
Vẻ mặt Tân Sương Nhan vô cùng nghiêm túc, cung kính cúi chào ông lão kia.
Tân Trạm cũng cúi chào theo.
“Là con gái thứ ba của tên ngốc họ Tân đó hả?” Ông lão kia nhìn Tân Sương Nhan một lúc lâu, mới nhận ra cô ấy rồi nói.
“Tên ngốc họ Tân?”
Khóe miệng Tân Trạm cong lên, biệt danh này của cha anh có hơi mất mặt.
“Tân Trạm, Tứ Tổ là ông của ba chúng ta, có thể nói, năm đó ba chúng ta ngay thẳng, cương trực, có chí tiến thủ, đều là sự khen ngợi của trưởng bối” Tân Sương Nhan vội ho một tiếng rồi nhanh chóng nói.
Tân Trạm tỏ vẻ kỳ quái, nghe kiểu gì cũng thấy lời này không phải lời hay ho gì.
Nhưng Tứ Tổ lớn tuổi như vậy, thực sự có tư cách nói cha.
“Chắc cậu nhóc này là đứa trẻ mà ba cháu làm lạc mất rồi mới nhận về từ bên ngoài nhỉ?”
Ông lão cụt một tay nhìn về phía Tân Trạm.
Tân Trạm rùng mình một cái, ánh mắt ông lão kia rất sắc như nhìn xuyên qua cả thần hồn, chỉ quét mắt qua một cái, dường như đã nhìn thấu hết tất cả bí mật của mình.
“Vâng, đúng vậy”