Dù sao trước đó dường như đã trải qua luyện tập vô cùng tàn khóc, mình nhìn thấy cũng chịu không được.
Nhưng Tân trạm nghỉ ngơi tới nửa đêm, có lẽ đã vực dậy.
“CH¡ ba, biểu hiện của em như thế nào? Có khác biệt lắm với anh hai không?”
Sau khi giết chết con nguyên thú mười đầu trước mặt, Tân Trạm nhìn qua Tân Sương Nhan đang im lặng đứng bên kia hỏi.
“Có thể đó”
Tân Sương Nhan cười khổ, vội ho một tiếng, chuyện cho tới bây giờ, cô ấy cũng chỉ đành tiếp tục nói dối nữa thôi.
“Sáng sớm hôm sau, anh hai em có thể một hơi đối phó với nguyên thú mười hai đầu, trong đó còn có một con trung kỳ Thần Cảnh, em còn hơi kém một chút”
“Anh hai thật là giỏi”
Tân Trạm cảm khái, chính mình liều mạng như vậy không nghĩ tới vẫn không bằng anh hai, người anh hai thần bí này của anh đúng là thiên tài trong thiên tài mà.
Mang theo suy nghĩ muốn khiêu chiến anh hai, Tân Trạm tiếp tục chém giết nguyên thú.
Tân Sương Nhan đỡ trán, chờ tới khi thằng hai về, mình nhất định phải nói qua với nó mới được, Tân Trạm đã quá sùng bái thằng hai rồi.
Nếu để cho cậu ấy biết thật ra người anh hai kia căn bản cũng không phải như vậy, có lẽ trụ cột tinh thân của cậu cũng sụp đổ mất.
Nếu đã như vậy thì sẽ không có gì có thể tăng thêm độ khó rồi.
Tân Sương Nhan yên lặng ngồi chờ, chờ tới khi xém chút nữa Tân Trạm đã có thể phá giải tăng lên điểm mấu chốt của bình cảnh.
Mà theo sự thấu hiểu sâu sắc của Tân Trạm, thanh trường kiếm trong tay tiện tay nâng lên cũng đã có thể giết chết một nguyên thú một đầu thuộc Xuất khiếu cảnh.
Cái này so với hôm qua đúng là khó mà tưởng tượng ra được.
Âm!
Đến vào giữa trưa.
Tân Trạm chỉ cảm thấy trong đầu mình ầm một tiếng vang lên, dường như ý niệm của