Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm

Chương 1987


trước sau


Tân Trạm nghe xong cũng cau mày.

Chị ba phân tích như thế hình bản nguyên của mình có lực chiến đấu hình như không cao.

Nhưng dùng sao trời nện người sao?
Ngược lại mình cảm thấy cũng được, có chút uy phong nha.

“Em cũng đừng quá lo lắng, nói không chừng còn có chỗ khác biệt nữa, chỉ là em chưa cảm giác ra mà thôi” Tân Sương Nhan an ủi.

Tân Trạm bất đắc dĩ cười một tiếng, ngược lại mình không cảm thấy như vậy, cái nguyên bản tinh thần này có gì không tốt chứ, hơn nữa cách khoảng cách hợp thể còn một khoảng thời gian nữa mà, anh nghiên cứu nhiều cũng vô dụng.

Tóm lại, mình chỉ cần biết bản nguyên tinh thần vẫn có tác dụng.

Tân Trạm bắt đầu yên tâm to gan hấp thụ bản nguyên của trời đất tiếp.

Như Ý Tiên tôn cho mình dù nhiều bản nguyên, nhưng nếu miệng ăn thì núi sẽ lở, luôn có ngày sẽ dùng hết.


Tân Sương Nhan dùng mấy năm thành tích trong dòng tộc, đổi lấy cơ hội hấp thu bản nguyên mà Tân Trạm lại tự nhiên muốn đủ vốn rồi.

Lôi Chi Bản Nguyên ngay lúc Tân Trạm không ngừng hấp thụ cũng đã nhanh chóng tăng lên mấy loại bản nguyên khác, Tân Trạm cũng hấp thụ được ít nhiều.

Duy nhất chỉ có một thứ tiếc nuối chính là bản nguyên Phong, bởi vì Tân Trạm còn chưa hiểu hết cho nên không thể lấy bản nguyên Tinh Thần hấp thu vào.

Đến chạng vạng tối, Tân Trạm mới nghỉ ngơi một chút, tính toàn số lượng mà mình đã góp nhặt được.

“Một xế chiều này, trước khi tới Hợp thể cảnh, Lôi Chi Bản Nguyên có lế là chứa đầy rồi.

Sau đó, tìm hiểu một chút Phong Chỉ Bản Nguyên đi.”
Không có vùng đất nào lĩnh hội bản nguyên tốt hơn ở đây, Tân Trạm cũng không có ý định vẫn luôn dùng Bản Nguyên Tinh Thần mãi.

Bảy loại nguyên tố, mình đã luyện tới lần thứ hai đỉnh phong của thể Tân Vương, đều cần dung hợp và thấu hiểu rõ hơn.

Cho nên Tân Trạm dự định, ba loại còn thừa bên trong mình, nhất là bản nguyên Phong Chi khó khăn nhất đó trước, cũng nên thấu hiểu một chút thì hơn.

Trong Không gian Huyết Ngọc, lúc Tân Trạm và Tân Sương Nhan đang tu luyện.


Tổ địa nhà họ Tân, Tân Bách Chiến đã mời mười mấy.

Trưởng lão của chỉ chính, kiểm tra mọi chuyện trong Tổ Khí, cuối cùng cũng có kết

quả.

“Tân Trạm không sao cả, thật là tự lực cánh sinh, đạt được sự công nhận của Tổ Tiên tam đạo sao?”
Nhóm Trưởng Lão khi có được kết quả này thì Tân Ngọc Xuyên trừng to mắt, khó có thể tin hỏi.

Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong mười mấy nghìn năm ở nhà họ Tân, thế nhưng lại xuất hiện trên người một tên con riêng bị xem thường – Tân Trạm này.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Tân Ngọc Xuyên, sắc mặt của Tân Bách Chiến cũng trầm xuống.

“Tân Ngọc Xuyên, phản ứng này của anh là sao, Tân Trạm cũng là người có dòng máu của nhà họ Tân, cậu ấy có thể được tổ tiên thừa nhận thì đó là phúc của nhà họ Tân, chẳng lẽ anh không hy vọng con cháu của nhà họ Tân chúng ta càng ngày càng mạnh hay sao?”
“Tôi cũng không có ý này” Tân Ngọc Xuyên vội vàng gục đầu xuống, mặc dù bốn chi của nhà họ Tân cạnh tranh với nhau nhưng cũng chỉ trong âm thầm thôi.

Nếu như ông ta vì chuyện chỉ chính có cường giả xuất hiện mà để lộ vẻ mặt ghen ghét thì sẽ thật sự lật mặt rồi.

“Hừ, tốt nhất là như thế” Tân Bách Chiến hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi nghe nói trong bữa tiệc hôm trước anh còn giở trò gian muốn sỉ nhục Tân Trạm.

Tôi cảnh cáo anh, bây giờ Tân Trạm là thiên tài mà cả bốn chỉ công nhận, nếu như anh dám làm cái gì đó thì đừng trách tôi đây không khách sáo.”
“Chú ba tôi không làm thế đâu”” Tân Ngọc Xuyên run lên rồi vội vàng gật đầu.

Mặc dù Tân Bách Chiến đã lâu rồi không xuất hiện nhưng ông ta biết đối phương hung dữ tới cỡ nào..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện