“Mặc kệ anh ta làm cái gì, chúng ta đi vào tìm anh ta tính sổ, cho dù anh ta muốn lấy cái gì cũng phải bắt giao ra cho bằng được” Tân Sương Nhan nói.
Tân Trạm thì nhíu mày: “Chị ba, ví dụ nếu như Tiêu Vũ Nhượng thật sự lấy được báu vật gì đó mà lại không giao ra thì phải làm sao bây giờ?”
Tân Trạm nói xong thì Tân Sương Nhan cũng sững sờ bị sự tức giận làm cho choáng váng đầu óc, không nhớ tới vấn đề này.
Vốn cô ấy định đi vào đánh Tiêu Vũ Nhượng một trận, sau đó ép anh ta giao của quý ra.
Nhưng nếu Tiêu Vũ Nhượng không giao ra thì sao?
Dù sao lần đi vào không gian huyết ngọc này là do Tiêu Vũ Nhượng lấy kiếm Tân Vương ra mới đổi được, cho dù anh ta hấp thu bản nguyên hay là lĩnh hội bản nguyên đều là tự do của anh ta, mình dựa vào cái gì mà khiến cho anh ta giao báu vật ra chứ.
“Vậy khác nào chúng ta bị anh ta đùa giỡn không công chứ” Tân Sương Nhan nói.
“Thì sao? Anh ta có thể nói mình không lấy được gì cả, chẳng lẽ chúng ta còn ép anh ta được chắc?” Tân Trạm hỏi lại.
“Tức chết mất, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt mà nhìn à?” Tân Sương Nhan không cam lòng.
“Dĩ nhiên không phải, có thể trả thù nhưng chúng ta phải đi từng bước một”
Tân Trạm cười một tiếng rồi đưa tay vuốt ve Lôi Long bên cạnh.
“Phải làm rõ rằng anh ta đang là cái gì trong đó đã”
Tân Trạm nói xong rồi ghé vào bên cạnh Lôi Long mà rỉ tai vài câu.
Lôi Long hiểu ý anh mà gầm lên một tiếng, sau đó cuộn mình nằm trên mặt đất.
“Hả?” Trong hang núi, đột nhiên Tiêu Vũ Nhượng lại giật mình.
Anh ta có thể cảm giác được dường như khí thế lôi đình trong không gian này tăng lên trong nháy mắt.
Tiêu Vũ Nhượng nhíu mày mặc dù nhìn như không có gì khác thường nhưng anh ta vẫn vô cùng cẩn thận mà kiểm tra một lần.
Khi Tiêu Vũ Nhượng phát hiện không hề có dấu hiệu bị xâm nhập thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Có lẽ là những tiên thảo này sinh trưởng nên