“Vậy anh trả đồ anh trộm của con Lôi long kia về, tôi thấy đám nguyên thú này, đều nghe Lôi Long phân phó, nó không tức giận nữa, nguyên thú cũng dễ đối phó thôi” Tân Sương Nhan nói.
“Tôi đã nói rồi, không có.” Tiêu Vũ Nhượng nói.
“Có hay không anh tự biết rõ, anh cho rằng tôi ngu sao? Từ lúc anh bay từ trong động kia ra, tất cả đám nguyên thú này đều nóng nảy” Tân Sương Nhan cười lạnh.
“Anh Tiêu, chị ba, hai người đừng có cãi nhau nữa, hiện tại quan trọng nhất là giải quyết vấn đề”
Lúc này Tân Trạm mở miệng, coi như đúng trọng tâm.
“Vậy anh Tiêu, anh có đồ gì đó làm cho Lôi Long nguôi giận không, đồ của anh” Lúc này Tân Trạm đột nhiên nói.
“Muốn làm cho Lôi Long nguôi giận, hẳn là đồ có quan hệ với bản nguyên lôi hoặc Chân long, tôi thử tìm xem” Tiêu Vũ Nhượng lấy lệ nói.
Vậy tôi liền thả con tép bắt con tôm, nghe nói có những quái thú, chỉ cần anh cho nó đủ lợi ích, nó sẽ nguôi giận đấy”
Tân Trạm giả bộ suy tư, sau đó ném một cái rễ ra.
“Rễ của quả Lôi Nguyên”
Tiêu Vũ Nhượng cũng nhận ra.
Rống!
Lôi Long phía sau kia, nhìn thấy thứ này, rống lên một tiếng.
Một đạo tia chớp từ miệng phun ra, đem thứ kia đánh thành bột mịn.
“Xem ra thứ đồ này của tôi không được rồi, anh Tiêu, anh cũng đừng giấu đồ nữa” Tân Trạm nhíu mày nói.
Tiêu Vũ Nhượng bất đắc dĩ, biết được hai người này nhất định cho rằng anh ta trộm đồ của Lôi Long, chẳng qua là Tân Trạm nói chuyện dễ nghe hơn một chút mà thôi.
Cũng đúng, loại tình huống vừa rồi, nếu bọn họ một chút cũng không hoài nghỉ, vậy mới