Khi Tân Trạm nói lời này, tất cả mọi người kể cả Tân Lôi đều kinh ngạc nhìn anh.
Từ chối ư?
Là người của nhà họ Tân mà lại từ chối tham gia thi đấu với tộc Huyết Man ư? Đây là đang sợ hãi hay là đang chống lại các trưởng lão vậy? Nhưng dù là thế nào thì cũng khiến người †a thật sự kinh ngạc.
“Tân Trạm, cậu có biết mình đang nói gì không?” Tân Ngọc Xuyên lạnh lùng nói.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng ông đã nói tôi có thể từ chối mà” Tân Trạm thản nhiên nói.
“Trong quy tắc do tổ tiên đặt ra đúng là có điều này.
Nhưng suốt mấy nghìn năm nay, chưa bao giờ có thành viên trong nhà nào từ chối tham gia thi đấu.
Tân Trạm, lẽ nào cậu muốn làm một người nhát gan và sợ hãi Man tộc sao?” Tân Ngọc Xuyên nói.
“Nếu như sợ hãi thì lúc đó tôi đã không dám dùng một đấm giết chết cậu chủ của tộc Huyết Man rồi” Tân Trạm lạnh lùng cười, nói.
“Tân Trạm, tôi thật không ngờ anh lại là một người ích kỷ và không biết lý lẽ như vậy”
Lúc này, Tân Lôi đột nhiên nói: “Bởi vì trước đây ba tôi và anh có hiểu lầm nên anh lòng dạ hẹp hòi, muốn làm thế này để chống lại lệnh của nhà họ Tân đúng không? Anh thật là khiến người khác khinh thường”
Sau khi Tân Lôi nói xong, những người tu sĩ trẻ tuổi khác cũng nhìn Tân Trạm với ánh mắt kỳ lạ.
Rõ ràng, họ cũng có chút nghi ngờ.
Đối với chuyện này, Tân Trạm chỉ im lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Ngọc Xuyên và không trả lời.
“Ngọc Xuyên, có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lúc này, một ông cụ nghe tiếng cãi nhau, lập tức mở cửa bước vào.
“Trưởng lão Thái thượng”
Tân Ngọc Xuyên nhìn người đang đến và kể lại sự việc.
Ông cụ khế nhíu mày.
“Được rồi, mọi người đều ra ngoài đi.
Tân Trạm, cậu có thể rời đi, nhưng phải nói cho tôi lý do đã”
“Nói cho ông ư?” Tân Trạm quan sát ông cụ.
Dáng vẻ của ông cụ này có khoảng sáu phần giống với Tân