Đùng đoàng!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ trong đám mây đen này.
Sau đó, một tia sấm sét bổ thẳng xuống chỗ Tân Trạm.
“Đây là sức mạnh kiếp lôi của Phân Thần Cảnh, là Tân Trạm đang độ kiếp”
Các tu sĩ thấy thế đều cực kỳ ngạc nhiên.
Đối mặt với Hách Tác Kì có tu vi tăng lên gấp vài lần mà Tân Trạm vẫn có tâm trạng độ kiếp ư?
Thấy thế, Hách Tác Kì cũng chợt ngẩn ra một lúc, nhưng cơ thể anh ta không hề dừng lại mà tiếp tục lao về phía Tân Trạm.
Trải qua một trận chiến quyết liệt khi trước, anh ta đã phát hiện ra chàng trai trước mặt cũng không phải là một kẻ lỗ mãng ngu ngốc, không thể nào mà không đè ép tu vi trong cơ thể lại được.
Tân Trạm độ kiếp lúc này chắc chắn là có mục đích riêng.
“Tới đây đi”
Thấy sấm sét đánh xuống, Tân Trạm nheo mắt lại.
Căn nguyên sấm tuôn trào khắp toàn thân, hàng nghìn hàng vạn tia lửa điện nhỏ li tỉ không ngừng lóe sáng lên dọc theo cơ thể anh.
Sợi tóc bay lên, tà áo cũng bay phấp phới.
Tân Trạm được bao phủ bên trong ánh sáng điện màu tím, tựa như lôi thần giáng thế.
Đôi mắt của Lương Nhược Mỹ hơi thất thần một chút, cô †a căng thẳng siết chặt nắm tay.
Cảnh tượng này thật quen mắt, khiến cô ta nhớ lại lúc còn ở Quỷ Hải, khung cảnh cô ôm lấy Tân Trạm, anh dẫn thiên lôi xuống thật sự là ký ức khó phai.
Nhưng vào khoảnh khắc này, đối mặt với ác ma Hách Tác Kỳ càng ngày càng mạnh hơn thì Tân Trạm còn có thể tiếp tục giành chiến thắng như trước không?
“Anh có thể sử dụng thiên lôi?”
Ánh mắt Hách Tác Kì tràn đầy ngạc nhiên, anh ta sợ hãi nhìn nắm đấm sấm sét mà Tân Trạm tung về phía mình.
Khi sấm sét dừng trong tay Tân Trạm đã bị chuyển hóa thành một đạo trường thương sấm sét.
Lúc này, mũi thương lóe sáng ầm ầm hạ xuống.
Âm!
Hách Tác Kỳ bay lên, đá một cước về phía