Một khi đã dung hợp với linh khí bên trong sương trắng thì thần thức của mọi người sẽ bắt đầu bị phản phệ, thời gian càng lâu thì đau đớn cũng càng kịch liệt.
Vậy nên có thể chịu đựng được bao lâu thì còn phải xem ý chí của mọi người.
“Vậy thì tốt, chúng ta so với nhau xem, còn cả vị trưởng tộc tiền bối trong trận pháp kia nữa, tuy chúng ta không bằng tiền bối nhưng ngài ấy bắt đầu cũng sớm, chúng ta cũng không thể thua quá nhiều được”
Mọi người cá cược với nhau rồi đều ngậm miệng không nói mà bắt đầu cẩn thận cảm nhận, kết nối với trời đất.
Từng cột sáng từ Thiên Linh mỗi người lần lượt dâng lên, xông thẳng tới chân trời y như Tân Trạm lúc trước vậy.
Khi đắm chìm trong loại trạng thái này thì cảm ngộ đối với trời đất cũng được nâng lên gấp trăm lần, nhưng cảm giác đau nhói như bị kim châm cũng không ngừng tăng lên.
Những trưởng tộc này cảm giác thần thức như bị hàng chục nghìn cây kim đâm xuyên qua, vô số sâu độc gặm cắn, hơn nữa cảm giác đau đớn này kéo dài không ngừng, càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Dần dần, cột sáng trên đỉnh đầu vài vị trưởng tộc yếu đi, trong đó cũng bao gồm cả lão Hưng.
“Làm sao thế, mới thế này mà mấy lão già các ông đã không chịu nổi rồi à?” Lão Dược thấy thế nên cố ý giễu cợt.
“Có cái rắm ấy, ông đây chỉ là nhất thời không kịp phản ứng một tí thôi nhé.”
Lão Hưng cắn răng, ánh sáng trên đỉnh đầu lại đang dâng lên.
Ngày thường họ thường xuyên mỉa mai lẫn nhau, người nọ xem thường người kia, nếu như chính mình là người đầu tiên bỏ cuộc thì quá mất mặt rồi.
Mà những trưởng tộc khác cũng suy nghĩ y như vậy.
“Các ông cũng không thể bị tiền bối đánh bại chứ, tu vi của người ta cao thì theo lý mà nói, đau đớn mà tiền bối phải chịu đựng cũng càng nhiều.
Nhưng ánh sáng trên đỉnh đầu của tiền bối vẫn cực kì ổn định, điều này nói rõ là tiền bối vẫn còn đang kiên trì” Lão Dược chỉ vào Tân Trạm đang ở trong sương mù rồi nói.
“Nếu như lúc này chúng ta bỏ cuộc thì không