“Đáng tiếc, nếu không phải là có dược tôn muốn đi Bắc Vực tìm tiên thảo thì ai sẽ vì một chút tiền này mà mạo hiểm như vậy.
Tất nhiên, nếu có người muốn đi Bắc Vực, nếu có thể đi theo bọn họ thì đó lại là một sự lựa chọn khá ổn, tôi biết ông già vừa nãy, ông ta là một người rất đáng tin cậy” Cuối cùng thì Lỗ Thành nói.
Tân Trạm âm thầm ghi nhớ những thông tin quan trọng, sau đó cũng khéo léo dời đề tài nói chuyện.
Xử lí xong chuyện của hội dược sư, lúc Tân Trạm trở về hoàng cung, sắc trời cũng đã dần đen lại rồi.
Anh lại đến Luyện Đan Đường một chuyến tìm Tân Bách Châu, ông ta lấy tiên thảo, linh thảo đã chuẩn bị xong đưa cho anh.
Tân Trạm đã quyết tâm là sẽ rời đi, vậy nên trước tiên anh phải cầu xin Tân Bách Châu giúp anh đổi đan dược, Tân Bách Châu tưởng là Tân Trạm đang muốn nghiên cứu đan phương gì mới nên không hề nghi ngờ gì cả.
Sau đó, Tân Trạm lại đến tìm bọn Tân Minh, Tân Sương Nhan và Tân Manh, tùy tiện kiếm một cái cớ gì đó mà để lại cho bọn họ không ít quà.
Trong đó tiên đan là đan dược có cấp độ hoàn mỹ nhất mà Tân Trạm chính tay luyện chế ra, cũng có một số bảo khí lấy từ chỗ đám ác linh ở Quỷ Hải.
Chẳng qua là trong lúc đó, Tân Trạm cũng rất cẩn thận không để lộ ra ý muốn rời đi, lựa chọn thời cơ cũng vô cùng khéo léo.
Mà nhìn lại, Tân Minh bọn họ, cũng không nhận ra anh muốn đi.
Dù sao thì ai có thể ngờ được, anh chỉ vừa mới trở về nhà họ Tân mà rất nhanh sẽ phải rời đi rồi.
Điều duy nhất khiến cho Tân Trạm tiếc nuối đó chính là người anh trai thứ hai tài giỏi của anh, không biết đã chạy đi đâu rồi, sao đến bây giờ vẫn còn chưa trở về nữa.
Ngày mai anh đi rồi, sợ rằng không có cơ hội gặp mặt rồi.
Trăng sáng trên cao, đêm lạnh như nước.
Tân Trạm ngồi