Ông ta vừa mở miệng, vẻ mặt của mọi người đều thay đổi.
Đối xử như người thừa kế, có phải đây là đang nói người được chọn làm Tân Hoàng đời kế tiếp, đã xác định là Tân Trạm.
Các trưởng lão ôm các loại tâm tư khác nhau, lần lượt bỏ đi.
Dù cuối cùng Tân Trạm có làm Tân Hoàng hay không.
Nhưng nhánh thứ nhất có Tân Trạm thức tỉnh thân thể, xuất thế ngang trời, e rằng tương lai về sau của Tân gia sẽ thay đổi lớn.
“Tiêu Vũ Nhượng truyền âm”
Bước lên thuyền bay, Tân Trạm đột nhiên cảm thấy một tia truyền âm bay vào ngọc giản, bước chân anh dừng lại.
Anh đơn giản nhìn một lượt.
“Quả nhiên, những trưởng lão Thái Thượng kia cũng ngồi không yên, nhưng tên này tranh công thì đã đành, còn muốn một gốc cỏ Lôi Long, há miệng chờ sung hay gì.”
Sau khi xem xong tin tức mà Tiêu Vũ Nhượng truyền đến, Tân Trạm cười lạnh.
Tiêu Vũ Nhượng còn hỏi anh, cuối cùng là anh làm gì mà có thể khiến mấy đại trưởng lão Thái Thượng chấn động như thế, tất cả cùng nhau ra mặt nghênh đón.
Điểm này, tất nhiên Tân Trạm cũng không có khả năng nói cho anh ta nghe Tuy tên Tiêu Vũ Nhượng này có vẻ là bạn chứ không phải thù, nhưng dù sao cũng là người thừa kế của triều Tiêu hoàng, sao có thể nói quá nhiều với anh ta được.
Lấy ngọc giản về, Tân Trạm phát hiện mọi người đã tìm kiếm vị trí của riêng mình trên thuyền bay.
Tiết Phong làm người điều khiển, không nhường tên nào, cứ vậy mà ngồi ở đằng trước.
Mà Cung Doãn ngồi ở bên trái, Trần Minh lại không hề khách khí mà chiếm cứ ghế phụ.
Chỗ của bọn họ lấp lánh ánh sáng trận pháp, tất nhiên là tốt hơn những chỗ ở phía sau.
Cảm nhận được ánh mắt của Tân Trạm, Trần Minh khiêu khích ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Ngại ghê, tôi mới là dược sư trên thuyền bay này, đạo hữu vẫn nên đi ra sau đi”
Tất nhiên, đây là đang chứng tỏ thân phận của mình.
Tân Trạm thây kệ anh ta, nếu không phải số lượng đã đủ, anh vốn chả cần lấy thân phận dược sư lên thuyền.
Anh lập tức