Cho dù đây không phải là tà môn ngoại đạo, nhưng hiệu quả là có thật.
Chuyện này chẳng qua là một tình tiết trên đường đi.
Sau khi Tân Trạm lấy được máu của Thiết Tước, anh lại một lần nữa đắm chìm trong việc tu hành của mình.
Lại qua ba ngày sau đó.
Tần Trạm cảm giác được thuyền bay đang chầm chậm rơi xuống, khép lại trận pháp, phát hiện ra tu sĩ bốn phía xung quanh đều đang làm hành động như vậy.
“Các vị, phía trước là danh giới giữa triều Tân Hoàng và triều Bạch Hoàng, trong dãy núi Hoành Vũ thường có tà phái hoặc dị man, cũng có rất nhiều yêu thú.
Thuyền bay quá chướng mắt, không thể tiếp tục bay.
Mọi người trên đường đi nhất định phải đề cao cảnh giác, vẫn mong các vị đều không muốn lưu thủ.
“
Tiết Phong điều khiển thuyền bay từ từ hạ xuống, và nói với mọi người.
Thu lại thuyền bay, mọi người trở về dương gian.
“Đây là dãy núi Hoành Vũ”
Tân Trạm nhìn về phía trước, một loạt sươn mạch không ngừng xuyên qua trời đất, sương mù mênh mông dâng trào, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm thét của yêu thú ở sâu trong dãy núi.
Nhưng nhìn xuống, từ cách đó vài trăm mét trở đi, màu sắc của đất, dần dần trở nên ửng hồng.
Điều đặc biệt nhất của dãy núi Hoành Vũ là đất đai ở vùng này hiện lên một màu đỏ thâm.
Chuyện kể rằng vào thời cổ đại, ở đây đã nổ ra một trận đại chiến, mưa máu dữ dội, máu chảy không ngớt, để lại cho mặt đất ngàn năm vẫn có màu nâu đỏ.
Còn máu này, bởi vì chứa đựng sự không yên của rất nhiều tu sĩ chiến đấu, rất dễ ảnh hưởng đến tâm trí của người hoặc yêu thú.
Vì vậy, những tu sĩ bình thường không dám dừng lại lâu nữa, nếu không sẽ trở nên lo lắng và cáu kỉnh, thậm chí trở nên điên loạn và mất đi lý trí.
Điểm đặc biệt của dãy núi này đã trở thành điểm phân biệt phù hợp nhất giữa hai triều đại.
“Đừng có quên, đã năm ngày rồi”
Lúc này, khi Cung Doãn nhìn thấy Tân Trạm, không khỏi chế nhạo.
Trong những ngày qua, anh