Cung Doãn nghỉ ngờ mở bình sứ ra, lần này, từ bình sứ đột nhiên tràn ra một mùi hôi thối nông nặc gấp mười lần so với mùi hôi của viên đan dược kia.
Hoa lá và cây cối ở bốn phía xung quanh giống như không chịu nổi cái mùi này mà bắt đầu biến thành màu đen và khô héo.
Cái mùi hôi này giống như độc dược vậy.
Cung Doãn mất cảnh giác, không kịp che chắn cơ thể nên suýt chút nữa thì bị cái mùi này làm cho ngất đi.
“Dược sư Lam, cậu thật sự muốn tôi bôi cái thứ này lên người sao?”
Vẻ mặt của Cung Doãn trắng bệch.
Vì là một tu sĩ hợp thể cảnh nên mùi bình thường không thể làm tổn thương anh ta một chút nào.
Nhưng cái mùi hôi này giống như độc dược, chỉ cần ngửi thôi đã khiến anh ta suýt nữa tắt thở.
Mà bây giờ, anh ta còn phải bôi cái thứ hôi thối này lên khắp người.
Anh ta là thiên tài số một của Thiên Kiếm Tông nên nếu như cái mùi này không biến mất đi thì về sau anh ta sẽ không thể ra ngoài gặp người khác được nữa.
“Dược sư Lam, vì tôi bị thương nên mới có thể ngửi thấy cái mùi này sao?” Ngón tay Cung Doãn run rẩy, mang theo chút hy vọng mà hỏi.
“Không phải, cái này là mùi của nó”
Lúc này, Tân Trạm đã bay xa cả trăm mét rồi, anh cũng có chút chịu không nổi.
Cái mùi được nhắc đến trong cuốn sách đan dược này đúng là quá hôi.
Anh không ngờ cuốn sách đó thật sự không lừa mình.
“Vậy sau khi tôi bôi lên thì mùi hôi này có biến mất không?” Cung Doãn hoảng sợ nói.
“Chắc là thế, tôi cũng không biết” Tân Trạm lắc đầu.
“Anh nhanh lên đi.
Trận pháp sắp không chống đỡ được nữa rồi” Tân Trạm lại thúc giục.
“Nếu như trước kia anh nghe lời tôi thì bây giờ đã không phải bôi cái thứ này lên”
“Được rồi, đều là lỗi của tôi, đành liều mạng thôi, cùng lắm thì sau này ít đi gặp người khác vậy”
Cung Doãn cắn răng và nhìn bầy quái thú đang liên tục tấn công ở bên ngoài trận pháp.
Anh ta bôi hết cả bình chất lỏng có mùi hôi