“Đại sư, Trần Minh nói không sai” Bây giờ, Từ tông chủ cũng không không khách sáo nữa, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Di nói: “Đây không phải là lần đầu tiên tôi hợp tác với ông ta.
Tên này dường như có thế lực giết chết những tu sĩ từ triều Tân Hoàng đi đến Bắc Vực, còn về nguyên nhân gì thì có một lần ông ta vì muốn khiến tôi vui vẻ đã từng nhắc qua mục đích là để nắm trong tay vật tư từ triều Tân Hoàng đưa đến Bắc Vực”
“Nói bậy, tôi chưa từng nói cho ông.” Mộ Dung Di đang lo lắng, nghe thấy sắc mặt liên thay đổi rõ rệt.
“Tất cả đều là sự thật, ông ta sắp xếp một số đường dẫn, thay thế những tu sĩ của triều Tân Hoàng, tôi âm thầm điều tra đều là người đến từ triều Bạch Hoàng”
Từ tông chủ vì giữ chữ tín với Tân Trạm, nói hết toàn bộ sự thật.
Mộ Dung Di suýt chút nữa tức giận đến hộc máu, không nghĩ tới Tân Trạm chỉ hỏi vài ba câu, lại đem nhiệm vụ bí mật lớn nhất của mình phơi bày ra.
“Người nhà học Bạch, dã tâm thật lớn”
Trong lòng Tân Trạm giật mình, sắc mặt hơi thay đổi.
Tuy răng Từ tông chủ Trần Minh Hào đã nói, chỉ là đôi câu vài lời, nhưng bản thân chỉ cần động não một chút, cũng có thể hiểu.
Phải biết rằng, bên trong Bắc Vực, có một số tiên thảo và linh thạch cực kỳ hiếm thấy, những thứ đó vô cùng quý giá.
Mà đường đi tới Bắc Vực, đường xá vô cùng khó đi, nguy hiểm trùng trùng.
Thậm chí ngay cả Tụ Bảo Các cũng ít khi tham dự, tất cả cũng chỉ có loại tu sĩ như Tiết Phong tồn tại được ở nơi đó.
Mà nhà họ Bạch lại lặng yên không tiếng động tiêu diệt hết các tu sĩ biết đường đi tới Bắc Vực của triều Tân Hoàng, sau đó thay bằng người nhà họ Bạch.
Như vậy một khi hai đại hoàng triều phát động chiến tranh, vậy thì triều Bạch Hoàng bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cung cấp vật tư thiết yếu.
Thậm chí còn độc hơn nữa, cung cấp tiên thảo giả và linh thạch kém chất lượng.
Dù sao, sự lưu động giữa các tu sĩ dưới thời này, các hoàng triều cũng không thể khống chế được, nhưng muốn khống chế con đường