Còn về Phệ Thiên Trùng, trong khoảng mười ngày đến nửa tháng, Tân Trạm căn bản không thề nào phát hiện ra sơ hở, đây mới chính là nguyên nhân Mộ Dung Di dám giấu giếm và lừa gạt Tân Trạm.
Buổi tối, Tân Trạm thường sẽ ngồi trên đỉnh thuyền bay.
Còn Cung Doãn thì giống như hộ vệ đứng bên cạnh, bảo vệ an toàn cho Tân Trạm.
Con người Cung Doãn mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng rất đáng tin cậy, vì anh ta đã thua nên đã hứa cả dọc đường sẽ hộ tống Tân Trạm, mỗi giờ mỗi phút đều không lơ là chểnh mảng.
Hơn nữa trong lòng anh ta cũng vô cùng sùng bái Tân Trạm, mặc dù nguyên nhân này là do anh ta tự nghĩ thêm, nhưng cũng không làm trở ngại anh ta thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Năm ngày rồi, muốn hoàn thiện Phệ Thiên Trùng thì phải cần nhiều thời gian hơn cả Tân Vương thể”
Ở Linh Châu, Tân Trạm thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi xem Vô Tự Thiên Thư, từng dòng chữ từ từ hiện lên khiến anh có chút hưng phấn.
“Đọc Vô Tự Thiên Thư về cách thu hút xác côn trùng để xem có tra ra được thông tin gì không”
Tân Trạm đưa mắt nhìn xuống, bắt đầu đọc.
Trong Vô Tự Thiên Thư có thông tin, quả nhiên có đề cập đến việc làm sao nuôi dưỡng Phệ Thiên Trùng.
“Phải cần tinh hoa huyết mạch thượng cổ, hơn nữa thức ăn của Phệ Thiên Trùng không phải là Tử kim linh tệ, mà là một thứ có tên gọi là Bổ thiên kim thạch”
“Phệ Thiên Trùng đã trưởng thành có kích thước to bằng lòng bàn tay, toàn thân có màu vàng, nó có thể nuốt chửng mọi thứ, vô cùng rắn chắc và bất diệt”
Có điều sau khi đọc được một lần, Tân Trạm bèn thở dài một hơi.
Anh phát hiện ra phương pháp trong cuốn Vô Tự Thiên Thư hoàn toàn khác so với phương pháp được viết trên ngọc giản, và quá trình trưởng thành của Phệ Thiên Trùng cũng khác biệt rất lớn.
Phệ Thiên Trùng mà Mộ Dung Di nuôi dưỡng chỉ có kích thước bằng hạt vừng khi vừa mới trưởng thành, nhưng theo phương pháp nuôi dưỡng cổ xưa thì kích thước có thể to bằng lòng bàn tay, hơn nữa cũng sẽ không bị chết.
Nếu cứ như vậy, căn bản không cần nuôi