Lúc này, Hoàng đô ở triều Bạch Hoàng.
Khí thế mạnh mẽ, trong hoàng cung kiến trúc lộng lẫy xa hoa, một căn phòng cung điện u tĩnh đứng sừng sững.
Bạch Thăng Tuyết mặc nguyên bộ quần áo màu trắng tuyết, mắt hơi khép hờ, anh ta ngồi xếp bằng ở trong đại điện, hấp thu linh khí tinh thuần trong linh mạch dưới lòng đất cung cấp tu đạo.
Đạp đạp đạp.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, từ ngoài điện truyền tới, sau đó đứng lại ngay ở cổng.
“Vào đi” Bạch Thăng Tuyết từ từ mở mắt ra, vung tay áo lên.
Cửa điện mở rộng ra, môt người trung niên mặt mày cung kính đi vào, sau đó xoay người đứng trước mặt Bạch Thăng Tuyết.
Người trung niên này là một người tu vi cao phẩm cảnh Hợp Thể, trong triều Bạch Hoàng, cũng là nhân vật tên tuổi cao chót vót.
Nhưng đứng trước mặt Bạch Thăng Tuyết lại không dám làm ra dáng vẻ ngông nghênh, thậm chí còn ngoan ngoãn như một người hầu.
Bởi vì Bạch Thăng Tuyết chẳng những là dòng dõi Bạch Hoàng, còn là người thừa kế đời tiếp theo của Hoàng đế.
Càng quan trọng hơn là Bạch Thăng Tuyết có được hồn phách chuyển thế của tổ tiên Nhà họ Bạch từ thời thượng cổ, gọi chung là thức tỉnh chỉ thể.
“Chuyện của Tân Trạm, đã tra rõ ràng chưa nhỉ?” Bạch Thăng Tuyết nói.
“Không dám thất lễ với hoàng tử, tất cả cơ bản đều được tra rõ ràng”
Người đàn ông xuất ra hai tấm thẻ ngọc, dâng lên cho Bạch Thăng Tuyết bằng hai tay.
“Đây là một miếng, là trước khi Tân Trạm nhận tổ quy tông, lúc hành động ở Đông vực rồi sưu tập được phần tư liệu và đổi thành được một cái như này, chỉ là lúc cậu ta đi về nhà họ Tân thì chúng ta lại thu thập thêm vài phần tình báo thôi”
“Làm không tệ.”
Bạch Thăng Tuyết hài lòng gật đầu, từ khi anh ta ở thủ đô của Tân Hoàng, anh ta đã tận mắt chứng kiến những trận chiến hiển hách của Tân Trạm,